XtGem Forum catalog
Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả

Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32900

Bình chọn: 7.00/10/90 lượt.

biển quảng cáo cực lớn tinh thể lỏng trôi nổi trong không trung hiện lên dòng chữ "Ngày X tháng X năm 2212" khiến cô khiếp sợ mà bò đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Sau khi bình tĩnh hẳn, anh đã tắm rửa sạch sẽ mà ngồi trên sofa, phảng phất như người vừa nãy bị trọng thương đến hôn mê chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Mặc dù cô mơ hồ nhớ được bộ dáng tàn nhẫn lúc nãy của anh khi giết chết đám quái thú kia, nhưng trực giác mách bảo cô rằng anh sẽ không làm hại mình.

"Cô muốn gì?" Anh lần nữa lặp lại câu hỏi.

Từ Miểu Miểu nghẹn ngào: "Tôi... tôi muốn về nhà!"

Gương mặt của chàng thiếu niên lạnh lẽo không thay đổi: "Địa chỉ? Tôi sẽ cử tàu bay đưa cô về."

"Trường Sa Hồ Nam... Trường Sa của năm 2011..." Giọng nói của cô hơi run rẩy.

Chàng thiếu niên nhìn cô từ đầu đến chân một lần nữa, vậy mà vẫn cứ điềm nhiên như không: "Cô quả thật không thuộc thời đại này... Những thứ trong ba lô của cô, tôi chỉ có thể xem được ở viện bảo tàng đồ cổ thôi."

Đồ trong ba lô... là di động, mp4 ư? Đồ cổ?

Chàng thiếu niên đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn bỗng chốc ép sát, đôi mắt đen láy như đứa trẻ nhìn chằm chằm cô: "Tôi, Minh Ngũ, tuân theo nguyên tắc công bằng mà trao đổi. Tôi không quan tâm tại sao cô lại đến đây nhưng sự xuất hiện của cô đã cứu tôi một mạng, vậy nên tôi có thể dùng tính mạng của mình làm vật trao đổi. Có điều giúp cô trở về năm 2011 thì tôi làm không được."

Từ Miểu Miểu mặt xám như tro, nhìn biểu hiện lạnh lùng đến cực độ trên gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng như thần chết, có chút khóc không ra nước mắt mà hỏi: "Được rồi... Vậy anh có lựa chọn nào không?"

Miểu Miểu đưa ra quyết định là vào năm ngày sau. Trong năm ngày, cô thông qua việc lướt web và xem tivi, cuối cùng cũng thăm dò được thực trạng của thời đại này.

Một trăm năm trước, xã hội loại người cuối cùng cũng thông qua pháp luật, cho phép lợi dụng tia bức xạ và kỹ thuật sinh hóa để chế tạo ra bán thú hình người với số lượng lớn, dùng cho chiến tranh và để sinh sản. Nhưng năm mươi năm trước, đám bán thú trước nay luôn bị loại người xem là nô lệ để sử dụng đột nhiên vùng dậy. Họ giết chết trưởng quan loài người, trải qua nhiều năm, thú tộc tuyên bố độc lập. Thành phố Miểu Miểu đang ở, phía bắc bị loài người thống trị; phía nam, là địa bàn của binh lính bán thú. Ở biên giới hai bên không ngừng xung đột.

Sau khi biết được những chuyện này, tâm trạng của Miểu Miểu rất bất an. Cô xuyên không đến thời đại này quả thật quá yếu đuối và nhỏ bé, phải làm thế nào để sống tiếp đây?

Cho nên lúc đưa ra quyết định, cô trấn định một hồi rồi nói với Minh Ngũ: "Tôi không cần nhà, không cần tiền, không cần mạng của anh. Tôi cũng không cần cái gì mà pháo súng hạng nặng với vận tốc laser ánh sáng mạnh nhất? Tôi muốn anh nhận tôi làm học trò, dạy tôi cách tự bảo vệ mình, để tôi có thể tiếp tục tồn tại ở thời đại này."

Đôi mắt lạnh lẽo của Minh Ngũ nhìn chằm chằm cô, khiến tóc gáy cô dựng đứng hết cả lên. Cô còn tưởng anh nhất định sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh chỉ lạnh lùng nói: "Một năm. Một năm sau cô bắt buộc phải rời khỏi đây."

Trong lòng Miểu Miểu rất vui. Cô biết anh mặc dù ăn nói cay nghiệt lạnh lùng nhưng lại là một người tốt! Thời gian một năm, cô rất có lòng tin vào điều này. Trước nay cô luôn có tính chất bạo lực thiên phú không phải sao! Game súng ống, đánh nhau trước giờ cô chưa từng thua ai; game bắn tỉa cô cũng bách phát bách trúng. Nếu như có thể trở thành một chiến sĩ như Minh Ngũ thì quá tuyệt rồi!

Miểu Miểu nhất thời cảm thấy có một xúc cảm mãnh liệt không tên đối với tương lai của mình.

Thân là phó đội của đội cảnh vệ đặc nhiệm loài người phương bắc, Minh Ngũ luôn phải sống trong hoàn cảnh dựa vào võ lực mới sinh tồn nổi. Loại con gái anh tiếp xúc, nếu không phải nữ chiến sĩ dũng mãnh hơn cả đàn ông, thì cũng là đám tiểu thư quý tộc được bảo vệ, nũng na nũng nịu khiến người khác phiền chết. Chứ trước giờ anh chưa từng gặp cô gái nào kỳ quái, lạc hậu như cô.

Còn chưa nói đến việc cô gái lạc hậu này ngày đầu tiên chọn súng máy hạng nặng, nâng súng nửa ngày cũng nâng không nổi; lúc cầm kiếm laser, cô hưng phấn muốn thử xem nó thật sự có tính sát thương không, kết quả chém đi nửa mái tóc dài của mình; khinh công tiếp cận một chút cũng không biết.

Anh chỉ cần dùng một ngón tay... À không, là nửa ngón cũng đủ đánh bại cô.

Nhưng cô vẫn cứ bao biện: Chọn nhầm súng là vì Minh Ngũ dùng hai ngón tay cũng có thể nhấc lên, là do anh dạy sai cô; cô vừa hay muốn cắt tóc nên vụ kiếm laser không tính là sự cố ngoài ý muốn; còn về khinh công tiếp cận, chỉ là cô không đủ nhanh nhẹn mà thôi?

Nhưng mà ngược lại...

Cô phản ứng rất nhanh nhạy, dạy cô chiêu gì cô cũng đều tiếp thu rất nhanh. Xuất sắc nhất chính là khả năng thiện xạ rất chuẩn xác, dường như không hề thua kém anh.

Hơn nữa, bất kể anh tấn công cô mạnh mẽ thế nào, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn hưng phấn và tự tin đến nỗi làm anh không tài nào lí giải được... Dường như cô đã khẳng định chắc nịch rằng trong thời gian một năm sẽ trở thành cao thủ. Minh Ngũ dường như đã quen với việc mỗi sán