Teya Salat
Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322243

Bình chọn: 7.00/10/224 lượt.

vào nghề, trang bị không tốt, trình độ non kém. Cỡ như tôi

đã đạt đến cấp 100 thì cũng được coi là một tay chơi thượng hạng. Rất nhiều

người vì sự việc trong thực tế không được mong muốn nên đã vào thế giới mạng,

tham gia Tân Thủ Môn để thỏa mãn lòng hư vinh và được an ủi, nơi có thể ức hiếp

lính mới, mặc sức chém giết để tinh thần hưng phấn.

Những kẻ ấy gọi là: Tâm lý biến thái.

Tôi hận đến tận xương tủy những hành vi thất đức như

thế. Nhưng khi đang trên bờ vực sụp đổ tinh thần hoàn toàn như bây giờ thì con

quỷ nhỏ trong tôi lại vùng lên tác quái. Giải tỏa một chút thì chắc cũng không

có gì ghê ghớm! Tôi cũng chỉ có bản lĩnh ức hiếp người cùng chơi ở game trường

mà thôi. Phó Tiểu Mật tôi xin thề, nốt lần này, tôi sẽ ăn năn hối cải, quay về

chính đạo!

Tôi vừa mò vào khu lính mới Lạc Anh thì thấy một cảnh

tượng lạ kỳ: Hoa đua nhau nở, đứng bên gốc cây dành dành với biển hoa trắng

muốt là một người đàn ông anh tuấn. Anh ta có làn da trắng mịn, khuôn mặt thanh

tú, khóe miệng hơi nhếch lên như đang mỉm cười, đôi mắt phượng hẹp dài như ngọc

tràn đầy thần thái, hai hàng mi khẽ lay động, ánh nhìn như những tia nắng mùa

thu.

Một chàng trai giống như thần tiên vậy! Tôi tròn xoe mắt

chăm chú nhìn màn hình, khi thấy nickname của anh ta, tim tôi như bỗng ngừng

bặt bởi kinh ngạc.

Mục Thần Chi đại hiệp! Tôi dụi mắt nhìn màn hình vi

tính, rồi lại nhìn xuống nickname của anh ta.

Không sai! Chính là đệ nhất đại thần trong game này – đại

hiệp Mục Thần Chi!

Nhưng anh ta xuất hiện ở Tân Thủ Thôn làm gì? Đại thần cũng có hứng thú bắt nạt

lính mới sao? Ha ha ha. Hóa ra tôi không phải thuộc diện đệ nhất vô sỉ, mà kẻ

đó đang đứng kia kìa!

Thấy anh ta đứng bất động tại chỗ, trong đầu tôi lóe

ra một ý nghĩ không mấy tốt đẹp. Liệu có phải anh ta vào Tân Thủ Thôn này để

làm điều trượng nghĩa, chuyên đi trừng trị những kẻ đang có xu hướng biến thái

tâm lý như tôi không?

Tôi lén lút giết hại một lính mới. Sau khi bị đối

tượng chửi rủa ầm ĩ, tôi định cun cút rút khỏi hiện trường thì hộp thư thoại

bỗng hiện lên.

Mục Thần Chi đại hiệp nói với Xin

đại hiệp dừng bước
: “Xin đại hiệp dừng bước!”.

Xin đại hiệp dừng bước: “?”

(Anh ta đang gọi nickname của tôi, muốn tôi dừng bước sao? Nickname của chúng

tôi quá hòa hợp đấy chứ!)

Mục Thần Chi đại hiệp: “Anh

đợi em lâu lắm rồi”. (Kèm theo biểu tượng khủng bố đeo kính râm)

Xin đại hiệp dừng bước:

“Không dám đâu”.

Mục Thần Chi đại hiệp:

“Không dám cái gì?”.

Xin đại hiệp dừng bước: “Tiểu

nhân không biết đại thần hành hiệp trượng nghĩa ở nơi đây. Trong lúc ma xui quỷ

khiến đã mặc tay chém giết. Tiểu nhân không cố ý ức hiếp những người yếu đuối.

Xin đại thần nhắm mắt làm ngơ, tha cho tiểu nhân phen này. Cầu xin đại thần!”.

Tôi còn gửi thêm một biểu tượng van vỉ dễ thương nhưng

anh ta không đáp lại. Nhân vật trong game của tôi lại bày ra một tư thế khổ sở

đáng thương, xiêm áo tung bay, đi một vòng trước Mục Thần Chi năn nỉ ỉ ôi.

Theo cách của Tô Na Na thì đó chính là mĩ nhân kế, khổ

nhục kế. Tôi đánh không lại anh ta. Mà nếu như đắc tội với đại thần thì từ nay

về sau đừng hòng sống trong thế giới game này.

Yên lặng chờ đợi, cuối cùng Mục Thần Chi cũng gõ ba

chữ đáp lại: “Hôn cái nào!”.

Như có sét đánh ngang tai khiến tôi hoa mắt chóng mặt.

“Chết hay là hôn? Cho em ba giây suy nghĩ!”

Mục Thần Chi uy hiếp tôi dữ dội, còn kèm cả biểu tượng

với ánh mắt hung ác nữa chứ!

Ba giây? Đại thần ơi, tôi cũng phải mất thời gian để

gõ chữ nữa chứ!

Vì tham sống sợ chết, tôi hèn nhát quy phục sự đe dọa của Mục Thần Chi, gửi

biểu tượng nụ hôn thắm thiết.

Mục Thần Chi nhanh chóng gõ tiếp hai chữ khiến tôi

ngây ra tại chỗ. “Giết anh!”

Giết anh ta?

Tôi vô cùng sợ hãi. “Đại thần. Anh đừng đùa tôi như

thế! Anh biết là tôi không đánh lại được anh mà!”

Vũ khí của anh ta đều là loại thượng hạng, cấp độ thứ

nhất, anh ta chính là ông nội trong trò chơi. Tôi mà dám động vào một sợi lông

của anh ta thì ắt hẳn ngày nào cũng bị truy sát và không còn đất dung thân! Tôi

đâu có ngu ngốc đến mức đó.

“Ba giây, nếu em không ra tay thì sẽ đến lượt anh!”

Sao cứ phải là ba giây chứ?

Trán tôi vã mồ hôi. Ngón tay nhấp chuột cũng run lẩy

bẩy. Tôi giương cung về phía Mục Thần Chi, bắn ra một mũi tên vàng. Màn hình

hiện lên dòng chữ đỏ: Sức công phá 477721.

Ôi! Đây là mũi tên có sức sát thương lớn nhất từ trước

tới nay của tôi.

Còn chưa kịp vỗ tay ăn mừng thì niềm vui sướng của tôi

đã bị đóng băng. Mục Thần Chi vẫn đứng vững! Quả nhiên là bản lĩnh khác thường

của bậc đại thần! Nhưng điều quái lạ là Mục Thần Chi không tiếp máu cũng chẳng

đổi tay. Thế là tôi lại trơ trẽn xông lên bắn thêm một mũi tên! Đại thần tung

bay tà áo rồi lảo đảo, cuối cùng lăn ra chết với một tư thế rất trang nhã, còn

có một thứ vũ khí lóa màu tía rơi ra trên thảm cỏ.

Mắt tôi sáng lên, thứ màu tía đó là vũ khí của đại

thần mà! Tôi sung sướng định chạy đến nhặt lấy nhưng lại sợ sau này Mục Thần

Chi tìm tôi tính sổ. Do dự một lúc, cuố