
hắn chết ! Nàng muốn hắn còn sống bình an , làm bạn cả đời của nàng .
Linh Nhi ngại… cô gái yêu mến của hắn …… Thu Nhược Trần nhắm mắt lại, tiếp tục cơn đau đớn triền miên này .
Cho đến giờ phút này, hắn mới phát giác, hắn là yêu nàng đến đau lòng như
thế nào , không phải chiến thắng vì ước định hôn sự , cũng không ngại vì thanh mai trúc mã hợp ý, mà là chỉ cần một phần nam nhân đối nữ nhân
thâm tình tình cảm chân thành…… Nhưng mà, những lời này, hắn rốt cuộc
nói không nên lời , càng nhiều tiếc nuối , sẽ chỉ làm nàng càng khó qua , tiểu Linh Nhi của hắn , chỉ thích hợp cười vui không lo lắng , nàng
không phải khiến nàng rơi lệ…… Nếu có thể, hắn tình nguyện cùng nàng chỉ dưới mối quan hệ bà con , buộc phải bất đắc dĩ chấp nhận hôn sự , không có tình cảm ràng buộc sâu đậm , nàng hẳn có thể buông được đi ?
“Hãy nghe ta nói, Linh Nhi –” Hắn bắt buộc chính mình dời tâm tư phiền toái
kia . “Chúng ta — giải trừ hôn ước đi! Nhất định có nam nhân rất tốt ……
Xứng đáng với muội …… thành tâm đối đãi , mà huynh…… Cũng là biểu ca của muội …… cũng chỉ có thể là biểu ca ……” Ở trong thời gian có hạn , hắn
còn phải để nàng tự do …… Hắn biết rõ, hắn trúng sở độc, kì quái vô
cùng, tất nhiên khó giải, cho dù giết Cung Chí Nghiêu, cũng thay đổi
không được cái gì .
Hắn phải xác định nàng thật tốt , mới có thể yên tâm rời đi, hắn tuyệt không thể làm hại nàng.
“Không thể…… huynh lại muốn vứt bỏ muội …… Ô…… Muôi chỉ biết, Huynh thích muội nhất định không nhiều bằng muội thích huynh, mới có thể nắm lấy cơ hội , liền liều mình muốn đem muội bỏ qua …… Ô…… Muội biết muội không ngoan,
muội rất phiền toái, muội làm cho người ta đau đầu, muội động một tí
liền gây chuyện. Muội không phải là cô gái tốt , nhưng muội sẽ sửa thôi! Chỉ cần huynh khẳng định là cho ta ở bên cạnh huynh , muội về sau sẽ
không lại nghịch ngợm gây sự. Huynh muốn muội làm cái gì, thì muội làm
cái đó, muội sẽ thật ngoan ngoãn nghe lời huynh nói, được không……?” Cũng không biết chuyện của nàng đau khổ làm sao , lần đầu thất thanh khóc
lóc nức nở , nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống, mãi đến nước
chảy đến thành sông , cuối cùng chỉnh đốn không được ……
“Linh Nhi……” nghe vậy, sao không khiến người ta ruột gan đứt từng khúc ?
Cổ họng hắn nghẹn đắng, khó có thể thốt nên lời.
“Nghe…… Nghe lời, Linh Nhi! Đừng làm cho huynh…… đi mà không an tâm …..”
“Ai muốn đi ? Muội không cho huynh đi!” nàng liều mình ôm chặt hắn, khóc
không tha . “Muội ai cũng không cần, chính là chỉ cần huynh thôi! Bởi
vì, không còn có huynh , sẽ có ai so với huynh đối với muội thật tốt ,
nếu ngay cả huynh đều không cần muội, kia — còn có ai sẽ giống huynh đau đớn muội, sủng muội, bao dung muội như vậy –”
Hắn khép hạ mắt, xót
xa khổ thán. nếu……hắn không thương nàng? “Thương muội, sủng muội, bao
dung muội, chỉ vì muội là vị hôn thê đã định từ nhỏ của ta , kia…… Chính là ý thức trách nhiệm, huynh bảo vệ cho hôn ước, mà không phải muội……
Như vậy, muội còn muốn ta sao?”
“Ta đây cũng không quản, dù sao muội
muốn gả cho huynh, muội sẽ dụ dỗ khi nào huynh nguyện ý thổ lộ tình cảm
mới thôi. Đó là chính huynh đồng ý với ta, chúng ta còn muốn cùng nhau
làm. Muội còn nghĩ sinh cho huynh 1 tiểu oa nhi thông minh , nhưng là
chúng ta nghiên cứu trước , hắn rốt cuộc muốn họ Thu hay vẫn là họ Cốc,
còn…… Còn có, muội còn thiếu huynh 1 nồi nhân sâm gà , ngày đó huynh
chưa ăn chưa được , muội hứa , lần tới nhất định phải thành công …… Biểu ca, biểu ca! Huynh rốt cuộc có nghe hay không……?”
Nghe…… được…… Hắn thật sự có nghe được, lại phát không ra tiếng .
Thật là một viễn cảnh tốt đẹp …… Hắn còn muốn nói cho nàng, đó cũng là
nguyện vọng chân thành của hắn ! Chưa từng có một cô gái xâm nhập nội
tâm yên tĩnh của hắn , làm hắn nhớ nhung quan tâm như vậy , nhưng là, có thể sao? Có thể sao? Hắn còn có cơ hội sao?
Cảm thấy nhất thời yếu
ớt , hắn cấp bách muốn nắm lấy cái gì, nhưng lại đặt ở trong 1 làn sương khói bên trong , khuôn mặt có giọt nước ấm , một viên lại một viên,
thanh thanh ai thiết kêu gào , xa xôi giống như là đến từ thế giới kia,
hắn muốn đáp lại, lại không có biện pháp.
Linh Nhi, Linh Nhi…… Là
muội sao? Là nước mắt của muội , của muội kêu gọi sao? Đừng khóc a……
Huynh rốt cuộc không thể cho muội rơi lệ , muội phải kiên cường chút a,
đừng làm cho huynh quan tâm…… “Biểu ca, huynh tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a!
Linh Nhi sẽ cùng với huynh nói chuyện , huynh làm sao có thể không để ý
tới muội! Biểu ca……” đôi mắt của hắn , lại không lại nhìn nàng liếc mắt
một cái, ngay cả nước mắt của nàng , đều đập bất tỉnh hắn.
“ô…… Biểu
ca…… Đừng bỏ muội nha…… Muội vừa rồi là bậy bạ . Muội không có chán ghét ngươi, muội rất yêu, rất yêu huynh, huynh có biết hay không …?” Đây mới là nguyên nhân nàng kiên quyết gả cho hắn nga , hắn đối xử nàng tốt ,
chính là tiếp theo, trọng yếu nhất là, nàng đối tình cảm của hắn , sớm
rất sâu , rất đậm !
Không được, nàng không thể để cho hắn chết, nàng nhất định phải nghĩ lại cách !
Hít sâu vài hơi thở , cực lực muốn chính mình tỉnh táo lại, tay