Ung Vương Liệt Tình

Ung Vương Liệt Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323775

Bình chọn: 8.00/10/377 lượt.

n và Ảnh Nhiên còn ở bên ngoài thì phải chật vật tránh né sấm đánh đến mức nào.

” Các ngươi đi theo ta!” thanh âm lão nhân vang lên trong tiếng sấm nổ nghe mơ hồ, thiếu chút nữa là Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên không nghe thấy.

Đã sớm luyện được khả năng nhìn trong bóng đêm nhưng ở nơi này cũng không chiếm ưu thế lắm, đồ vật trước mắt đều nhìn không rõ, mơ hồ như có nhân ảnh đang hoạt động trước mắt lại không nhìn rõ được bộ dáng của người nọ, chỉ có thể dựa vào cảm giác và tầm mắt không rõ mà đi theo lão nhân kia.

Ước chứng một nén nhang thì lão nhân kia dừng lại, lúc này tiếng sấm ở bên ngoài dường như cũng nhỏ hơn nhiều, lão nhân lấy từ trong ngực ra một vật gì đó không rõ mà chỉ chốc lát thì ngọn đèn nhỏ nơi góc tường liền bừng sáng lên, lúc này Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên mới thấy trong tay lão nhân là một viên đá lửa.

Mà nơi bọn họ đang đứng là một thạch thất hình vòng cung bên trong có giường đá, bàn đá và ba tảng đá dùng làm ghế, ngoài ra không có gì khác.

” Tốt lắm, ngồi đi. Ở trong này sẽ khôn có nguy hiểm gì, chờ khi trời sáng chúng ta sẽ đi ra”. Lão nhân đem đá lửa bỏ vào trong ngực cũng không khách khí nói thêm với bọn họ mà ngồi xuống trước, trên mặt hiện lên vẻ bình tâm, không hề hoảng loạn giống như khi bọn họ mới tiến vào.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên cũng không vội vã ngồi xuống mà Tuyết Ưng thi lễ hỏi “ lão trượng, xin hỏi nơi này có phải Hư Vô Giới”

“Đúng vậy, các ngươi không tìm lầm chỗ, nơi này đúng là Hư Vô Giới, đã mấy vạn năm rồi không có người nào mới a, bây giờ lại có một lúc tới hai người, hơn nữa còn trẻ tuổi, thực sự là rất kỳ lạ, khó trách Bang lão gia trong thành kia đều nhìn ngó, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, duyên phận của hai ngươi đúng là sâu, người khác dù có tìm hết đời cũng không tìm ra mà các ngươi lại lơ đãng thì tìm tới nơi. Lão nhân thực sự bội phục các ngươi a”

Lão nhân nói với vẻ mặt rất tự hào, hoàn toàn không biết sự khẳng định của lão làm cho Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên lo lắng biết bao nhiêu

“Vậy có cách nào để đi ra ngoài không?” Ảnh Nhiên rốt cuộc nhịn không được hỏi.

” Đi ra ngoài? Đi ra ngoài nào?” Lão nhân dường như không ngờ có người đã đi vào đây lại còn muốn ra ngoài nên không khỏi có chút phản ứng thái quá.

” Đi ra ngoài này Hư Vô Giới a?” Ảnh Nhiên lập tức tiếp lời nói.

” Vì cái gì phải đi ra ngoài, lão nhân ở trong này nhiều năm như vậy còn chưa thấy có ai muốn đi ra ngoài. Nếu không muốn ở lại đây thì vì sao các ngươi lại tiến vào?” Lão nhân ngạc nhiên.

“Chúng ta cũng không muốn tiến vào, chỉ là vô ý mà đến đây, chúng ta còn có nhiều chuyện chưa làm xong, không thể ở trong này lâu, thỉnh lão trượng thương xót có thể cho biết cách nào để đi ra ngoài, không biết cánh cửa đồng màu tím kia khi nào lại mở ra?”

“Nếu đã vào nơi này thì hãy quên hết những chuyện phiền lòng đi. Nơi này cùng với quá khứ của các ngươi không có liên hệ, thời gian qua đi thì sẽ không còn nhớ những chuyện trước kia nữa, cho nên các ngươi cứ yên tâm ở lại đây. Ngày mai các ngươi có thể đến phía đông thành để nhận phòng ở, những người mới tới đây đều có thể đến Tử Điện để nhận phòng để ở, còn về cửa thành thì hừng đông mỗi sáng đếu mở ra đến khi trời tối thì đóng lại nhưng cho dù cửa thành có mở thì các ngươi cũng không thể ra ngoài, những năm gần đây, lão nhân thực sự chưa thấy ai muốn đi ra ngoài nên không biết cách nào để giúp các ngươi”

Lão nhân biểu tình mang theo vài phần khó hiểu tiếc nuối, nhưng vẫn trả lời rất cặn kẽ. Ảnh Nhiên nghe xong thì vô lực ngồi xuống, Tuyết Ưng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nơi này là Hư Vô Giới, không lo không nghĩ, người nào đã tới đây thì không muốn rời đi, theo năm tháng trôi qua thì những người, những việc của quá khứ cũng dần quên đi, chỉ còn lại cuộc sống khoái hoạt ở đây, cho nên càng không có ai muốn rời khỏi nơi này.

Hết thảy quá khứ đều là hư vô mà không chừng hiện tại ở đây cũng là hư vô, tương lai của bọn họ cũng là hư vô. Đó chính là ý nghĩa thực sự của Hư Vô Giới, nơi này tất cả có thể là thật mà cũng có thể là giả, đều là là hư vô giả dối, người sống ở nơi này chẳng qua là chìm đắm trong ảo tưởng cho nên bọn họ mới khoái hoạt.

Sau này hắn và Ảnh Nhiên cũng phải sống cuộc sống như vậy sao?

” Lão trượng ngài nói rất đúng, nếu đã đến đây thì quá khứ coi như đã chấm dứt, hôm nay sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, ngày mai ta sẽ đến Tử điện để nhận chỗ ở theo lời ngươi nói”. Tuyết Ưng ra vẻ chấp nhận sự thật, thi lễ nói với lão nhân.

” Cái này đúng rồi, không bao lâu thì các ngươi sẽ thích cuộc sống ở đây”. Lão nhân tựa hồ rất cao hứng với câu trả lời của Tuyết Ưng, lập tức vỗ tay cười.

” Tuyết Ưng đại nhân, ngài–” Ảnh Nhiên vừa muốn nói gì, lại bị Tuyết Ưng dùng sức đè lại bả vai, ngăn cản ” Ảnh Nhiên, sau này chỉ có ta và ngươi cùng nhau, ngươi có thể làm việc nhà không?”

Ảnh Nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú thản nhiên tươi cười của Tuyết Ưng nhưng ánh mắt lại phản chiếu sự lo lắng của hắn, thực ra trong lòng hắn cũng không thoải mái nhưng trước mắt không có cách nào nên phải đành chấp nhận, nhìn ánh mắt của hắn, lại nhìn ánh mắt


Insane