
.
May mắn hắn không hề bị
di truyền khả năng đặc biệt của ông nội, bằng không hiện tại lưu hành long nhũ (miu:
đừng bắt ta dịch nghĩa T__T), hắn khó có thể không run lên được.
~~~^____^~~~
“Mỹ nữ, mỹ nữ, mỹ nữ! Làm
cho nam nhân ngơ ngác nhìn chỉ có mỹ nữ, cô không hiểu sao?”
An Thái Trí đang không
ngừng gõ ngón tay vang lên trên mặt bàn, khóe môi cực kỳ xinh đẹp giơ lên một
độ cung cao cao.
Tô Gia nhíu nhíu mày:
“Nhưng mà, tổng tài a… Tập đoàn khách sạn toàn cầu An thị chúng ta từ trước đến
nay lấy tao nhã làm chủ yếu, các khách sạn được phân bố khắp toàn cầu vượt qua
tám mươi khách sạn quốc đều là con đường tinh xảo…”
“Ở Las
Vegas mở ra một khách sạn thì thưởng thức
tao nhã cái gì?” An Thải Trí cắt đứt toàn bộ lời nói của cấp dưới.
Nàng thật sự không có
cách nào tiêu hóa được quản lý của bộ thiết kế luôn không có ý tưởng gì hay ho.
Quy củ là do người đặt,
coi như tập đoàn khách sạn An thị luôn luôn tao nhã thì làm sao?
Chẳng nhẽ không thể nào
phá quy củ sao?
Ở cái thế giới hay thay
đổi này, hơn nữa là thay đổi trong nháy mắt, vì sao nàng muốn có người ủng hộ
thì lại có một tư tưởng chỉ dừng lại ở Đài Loan đây?
Tô Gia là con gái của con
gái của bạn tốt bà của nàng, cha của nàng quản lý một tập đoàn trong một vài
năm liền tiến vào trong An thị, từ một vị trí trợ ký thiết kế nho nhỏ thăng cho
tới vị trí quản lý bây giờ, không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao
cũng có mệt mỏi, nàng không thể khai trừ cô ta, đây là điều làm nàng đau đầu
nhất.
“Yêu cầu của tôi rất đơn
giản.” An Thải Trí khẽ nhếch cái cằm tinh xảo lên, lặp lại n lần những chủ
trương của mình đã sớm nói qua ở trong hội nghị.
“Những người phục vụ
trong khách sạn toàn bộ phải là những mỹ nữ tóc vàng, ba vòng tiêu chuẩn giống
như muốn dụ dỗ người, tốt nhất có phong cách mê người giống như Lina, sau đó
mặc bikini màu vàng vào, quấn quanh đó là một cái quần lụa mỏng, tiền lương hậu
đãi, đúng trọng điểm, cần có thể chịu nhịn được tay heo của những người khách,
hiện tại tôi nói cho cô hiểu, sau đó đem những thiết kế vốn nát vụn này đầu tư
thêm đi, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận.”
“Thế nhưng làm thế là
trái với phong tục thiện lương a, nói như vậy còn có thể tìm đâu ra nhiều người
như Lina đây…”
Tô Gia xoay người đi ra
phía cửa của phòng tổng tài, còn nói thầm.
Đợi cho người vừa bước
qua cửa, An Thải Trí lập tức cầm lấy cái gạt tàn thuốc làm bằng thạch anh ném
về phía trước.
May mắn chất liệu cái gạt
tàn thuốc này có gỗ đủ dày, và cái thảm của phòng tổng tài lại đủ dày mềm, cái
gạt tàn thạch anh cao quý cũng không bị phá hủy.
“Gặp quỷ!” An Thải Trí
cực kỳ không văn nhã nguyền rủa một tiếng. “Cái loại vận mệnh này, tiếp tục
bước lớn đi, cũng không bước qua Hoàng Hà đi!”
Nàng là ông chủ, lại bị
những cấp dưới lĩnh tiền lương của nàng làm vỡ mộng, còn cậy già lên mặt nữa,
thực là họa lớn từ tâm phúc của nàng, nàng nhất định phải loại trừ ra mới thoải
mái được, nếu không vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh… “Dì Tiểu Trí!”
Một tiểu cô nương chưa đủ
bốn tuổi vội vàng chạy vào, lại không khoan nhượng bị cái thể tích lớn lao của
cái gạt tàn thuốc làm cho vấp ngã xuống đất.
“Trời ạ!”
An Thải Trí vội vàng chạy
về phía tiểu cô nương, nhanh chóng đem cô bé đang khóc oa oa ôm vào trong lòng
ngực của mình.
“Đồng Đồng ngoan, là dì
không tốt, dì ném loạn đồ vật này hại cho cháu ngã…” Nàng nhẹ giọng dụ dỗ tiểu
cô nương, vẻ mặt ôn nhu đột nhiên hiện lên ở trên khuôn mặt xinh đẹp kiên cường
của nàng từ trước đến nay.
Nàng là một nữ cường
nhân, cuồng công việc, chỗ mềm mại duy nhất trong lòng chính là vật nhỏ xinh
đẹp này, trình độ cưng chiều của nàng đối với Đồng Đồng, ngay cả nàng đều cảm
thấy ngoài ý muốn,
“Sao lại thế này a?”
An Thải Tuệ một thân quần
áo màu trắng đi đến, trên mặt mang theo tươi cười, thật sự không có chút khân
trương nào.
“Đồng Đồng bị vấp vào gạt
tàn, đều là do chị không tốt, đi, chúng ta đi đến quán MacDonald ở đối diện để
mua cho cháu cái kem trứng cuốn ăn.”
Tiểu cô nương lập tức nín
khóc mỉm cười. “Dì, Đồng Đồng muốn ăn kem.”
“Được ~” Thanh âm nàng
kéo dài, hôn lên cái khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại một cái, lộ ra vẻ sủng nịnh ở
bên trong.
Một lúc sau, hai nữ nhân
cùng một tiểu cô nương đã ngồi ở gần cửa sổ của tiệm ăn nhanh rồi.
Đồng Đồng ở trong phòng
chơi của trẻ em cùng những bạn nhỏ chơi trông cực kỳ vui vẻ, chị em An Thị thì
tranh thủ lúc rảnh rỗi ngồi uống cả phê nóng thơm nồng nàn.
“Tại sao lại ném cái gạt
tàn thuốc? Là người cấp dưới nào đó làm cho chị tức giận sao?”
An Thải Tuệ biết rõ cá
tính của chị mình, ở trong công việc, nàng yêu cầu mọi người tuyệt đối phải
phục tùng nàng, cũng hận nhất là cùng cấp dưới tranh luận.
“Còn có thể là ai?” An
Thải Trí hếch hếch cái môi đỏ mọng lên.
An Thải Trí thản nhiên
cười. “Tô gia tỷ.”
Chị của nàng chính gốc
cũng là một mỹ nhân, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, cái mũi cao
xinh đẹp, còn có đôi môi khéo léo đỏ mọng, làn da thì không cần phải nói, nàng
là một người cuồng c