
g nước đưa cho nàng.
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chịu trách nhiệm rửa thềm đá đại sảnh phía tây, lau thật sạch sẽ cho ta.” Ba Na hai tay chống hông.”Đầu tiên ra
giếng phía tây múc nước, ta đợi ở thền đá bên đó.” Nàng không kiên nhẫn
xoay người rời đi, ở một bên chuẩn bị giám thị thật tốt tiểu nữ nhân
này.
U Lan cắn môi, vội vã xuống giường, lại cảm thấy một trận choáng
váng. Nàng đợi trận choáng váng kia qua đi mới cầm lấy đồng vải rách,
vụng về cầm theo thùng nước đi ra ngoài.
Để tiện làm việc, Ba Na chỉ khóa hai chân của nàng. Hai vòng sắt nhốt lại mắt cá chân của nàng, ở giữa còn có một khóa sắt lớn, khiến cho
nàng chỉ có thể chậm chạp đi lại.
Ngày đó, nàng thiếu chút nữa ngã vào trong giếng.
Từ nhỏ đến lớn, bất luận ở đâu, nàng đều được phủng trong lòng bàn
tay, cũng chưa từng lao động qua. Ngay cả múc nước lau chùi, người khác
xem là chuyện dễ dàng, đối với nàng mà nói, lại là xa lạ mà khó khăn.
Bởi vì vô lực, nàng không múc nổi một thùng nước, Ba Na hổn hển mắng, nhưng lại không thể buông tay mặc kệ, chỉ đành phải nhịn tức giận,
trước giúp nàng múc nước rồi lại dạy nàng cách lau chùi, vừa mắng vừa
dạy, giống như huấn luyện trẻ con.
Mấy ngày sau, U Lan cuối cùng cũng có sức lực một mình múc lên một thùng nước.
Năm ngày sau, nàng học được cách lau thềm đá, mọi người đi qua cuối cùng cũng không vì nước động mà ngã xuống nữa.
Mười ngày sau, Ba Na cuối cùng cũng nhận định nàng có thể một mình
hoàn thành công việc, không cần ở một bên chỉ trỏ trách mắng nữa.
Một tháng sau, U Lan bắt đầu thích ứng cuộc sống như vậy.
Mới đầu, lao động như vậy làm cho nàng mệt mỏi không thôi, dường như
chịu không nổi, toàn thân trên dưới giống như không cách nào hết đau
nhức. Ban đêm mỗi ngày, nàng mệt mỏi không nâng nổi tay; sáng sớm mỗi
ngày, chuẩn bị bắt đầu làm việc, chỉ cần đi một bước, nàng cảm thấy
xương toàn thân sẽ sau một khắc suy sụp.
Nhưng, nàng trăm ngàn lần không nghĩ tới, lao động vừa phải đối với
thân thể ốm yếu của nàng thật ra lại có tác dụng rất lớn, sau khi mệt
mỏi ban đầu qua đi, nàng thích ứng công việc lau thềm đá lập lại chậm
chạp như vậy, ban ngày ăn cũng tốt hơn, ban đêm ngủ cũng sâu hơn.
Sự chịu đựng mwtj nhọc của nàng, ngay cả Ba Na cũng âm thầm kinh ngạc.
Trong thân thể nhu nhược giấu diếm ý niệm mãnh liệt. Chỉ bàng những ý niệm này, U Lan chống chọi, kiên trì không để cho bản thân ngã xuống ——
Nàng muốn gặp Kim Lẫm!
Ý nghĩ này chống đỡ nàng, làm cho nàng trong đêm lạnh của Bắc Quốc
cũng có thể vì ôm lấy hy vọng trong ngực mà cảm thấy một tia ấm áp, đêm
lạnh bên trong, cũng có thể bởi vì ôm trong ngực lấy hy vọng, mà cảm
giác được một tia ấm áp, cuộn tròn lấy thân thể ngủ vùi.
Ngay cả khi nàng bị cô lập ở quốc gia xa lạ này.
Ngay cả khi nàng bị buộc trở thành con tin, thậm chí vùi dập làm đầy tớ.
Ngay cả, hai chân của nàng vẫn thủy chung bị khóa, da thịt mềm mại đã bị sắt cứng lạnh như băng mài ra vô số vết thương.
Những thứ hành hạ này đều không tổn hại đến hy vọng trong nội tâm
nàng. Trong lao động khổ cực, nàng cố ý quên đi những lời lên án độc ác
mà Kim Lẫm từng nói. In sâu trong lồng nàng, vĩnh viễn không thể xóa mờ, là hơn ba năm trước, từng chút từng chút khi bọn họ gặp nhau.
Ngày mùa hè.
Hang.
Hoa tử đường.
Kim Lẫm. Hắn từng ở bên tai nàng nói nhỏ, dùng ngón tay thô ráp,
trong lòng bàn tay nàng, viết xuống tên của hắn. Đây là tên của ta.
Nàng không thể quên, hắn gọi.
Lan nhi.
Nàng không thể quên, lời hứa của hắn.
Lan nhi, cả đời này, ta quyết không phụ ngươi.
Những thứ này là hy vọng của nàng, trân bảo của nàng, là cây trụ
trong nội tâm của nàng, vững vàng chống đỡ lấy nàng, để cho nàng có dũng khí tiếp tục chờ đợi.
Ngày qua ngày, chờ đợi giống như không bến bờ, nàng thân làm con tin, ngay cả hành động cũng bị hạn chế. Mà Kim Lẫm đứng đầu một tộc, ba năm
không về, lúc này có quá nhiều chuyện đợi hắn xử trí, nàng bị Ba Na hô
tới gọi đi, căn bản không thấy được hắn chứ đừng nói đến nói với hắn
được nửa câu.
Cho đến hoàng hôn một ngày, khi bóng hoàng hôn phủ xuống cả vùng đất
đai Tây Phương rộng lớn, chiếu rọi vào cửa sổ bằng đá, đem tường đá cứng rắn cùng thềm đá nàng vừa lau sạch sẽ nhuộm một màu cam đỏ, tiếng trò
chuyện từ đầu bậc thang thu hút sự chú ý của nàng.
Trong lời nói của các nam nhân có hòa lẫn một giọng nói trầm thấp, có lực. Nàng nhớ thanh âm kia, thanh âm kia từng ở bên tai nàng nói nhỏ
lời thề cùng hứa hẹn, nói những lời yêu thương ngọt ngào nhất; thanh âm
kia cũng từng vô tình lên án nàng, nặng nề nhục nhã nàng.
U Lan đang quỳ gối trên thềm đá vội vàng ngẩng đầu lên, trong mắt
tràn đầy chờ đợi, thậm chí đã quên vắt tấm vải rách trong tay. Các nam
nhân đạp lên thềm đá, mà đi trước đám người kia, chính là Kim Lẫm mà
nàng hơn một tháng qua tư niệm không thôi.
Ánh sáng âm u của trời chiều khiến cho những đường viền khắc sâu rõ
ràng như tượng đá. Đôi mắt ánh tên tia sáng, đôi môi mỏng nhếch lên, vô
luận giơ tay nhấc chân đều có quyền uy vương giả, khi hắn mở miệng mọi
người đều thần phục lắng nghe.
Áo bào màu