
ng cáo đó làm tôi vừa mắt thì tôi
khẳng định đã không làm như thế. Cô hiểu được ý tứ của tôi rồi đó.”
Nói xong, Tả Húc dùng cằm
ấn nút tắt, hoàn toàn thờ ơ.
Lương Ưu Tuyền có thể
nghe được rất rõ tiếng nức nở đứt quãng của nữ nhân trong điện thoại
“Tiểu bảo bối đó là ai thế?”
“Ân? Chính là cái minh tinh vừa đạt được
giải thưởng.” Tả Húc không chút để ý nói.
Lương Ưu Tuyền gật gật
đầu, cô không hay xem tin tức giải trí, nhưng cô diễn viên đó gần đây cũng hay
xuất hiện trên tivi.
Vừa vặn, có chủ đề để nói
rồi …“Ồ
, nói như vậy anh cũng là người nổi tiếng rồi? Tôi hỏi nè, quy tắc ngầm để tồn
tại trong giới giải trí là gì vậy?”
“Muốn nghe sao? Vậy cởi trói cho tôi đi
đã.” Tả Húc tương kế tựu kế.
Lương Ưu Tuyền trong lòng
tính toán… gara tư nhân của Tả Húc phát hiện súng ống, tuy rằng gara này cần có
mật mã phức tạp mới vào được, nhưng hắn hoàn toàn có thể dọn dẹp sạch sẽ, vì
vậy có thể có ba trường hợp. Thứ nhất, hắn đang bao che cho ai đó. Thứ hai, hắn
chính là chủ mưu. Thứ ba, hắn bị người khác đe dọa câm miệng.
Cô đúng là quá nóng nảy ,
thiếu chút nữa đã quên mình đang nằm vùng ở đây vì nhiệm vụ quan trọng: tiếp
cận Tả Húc, giành lấy sự tín nhiệm của hắn, trong lòng nói chuyện vu vơ moi móc
thông tin về vụ án.
3 phút sau, Lương Ưu
Tuyền tỉnh lại, đưa cho Tả Húc một cốc nước lọc, cấp Tả Húc ngã một ly nước
lọc, giả mù sa mưa (làm bộ dại khờ,…) cười:“Thực xin lỗi, khi phát bệnh tôi không
kiểm soát được chân tay chính mình nữa. Mọi người cũng đều là người từng trải,
chắc anh cũng hiểu nỗi thống khổ của tôi, đừng trách tôi nhé… “
Tả Húc ngồi dậy, xoa xoa
cổ tay, liếc đểu Lương Ưu Tuyền một cái, muốn đóng kịch với hắn sao? Kiếp sau
đi.
Trước tiên, Tả Húc lùi
lại phía sau: “…
Thực xin lỗi, không biết. Bệnh tình của tôi với cô không giống nhau, tôi thuộc
loại động vật linh trưởng đã phát dục hoàn toàn.” (có lẽ ý muốn nói đã không còn là “trai tân” nữa).
Lương Ưu Tuyền hơi hơi
nheo lại mắt, quanh co lòng vòng lại vẫn xỏ xiên cô à !
Tả Húc thấy cô vừa muốn
ra quyền, nhanh nhẹn nhảy lên trên giường, lấy tư thế nhìn kẻ dưới cùng cô ngả
bài: “Không
bằng đi thẳng vào vấn đề đi. Tôi đã biết cô là cảnh sát, vì vậy tôi nói cô
nghe, cô bám theo tôi cũng không móc được thông tin gì có giá trị đâu, đừng hao
công tổn sức nữa. Đương nhiên nếu cô vẫn cứ ngoan cố thì tôi cũng đành chiều
cô, dù sao quá trình điều trí cũng chỉ có nửa năm mà thôi.”
Lương Ưu Tuyền nháy mắt
mấy cái, nhảy nhảy trên giường của mình mấy cái rồi xuống giường, lấy chăn làm
áo choàng khoác trên vai. Cô mở cửa sổ, làm bộ dạng như siêu nhân, quay sang
nhìn Tả Húc cười rạng rỡ, rồi … nhảy qua bệ cửa sổ, đáp xuống mặt cỏ xanh. Rất
nhanh, “Siêu nhân” cùng “Người nhện” như đôi bằng hữu lâu ngày không gặp. Vì
thế, mọi người thấy có hai người đang khoác áo choàng siêu nhân, thân thiện bắt
tay nhau rồi một trước một sau kéo nhau chạy thật xa.
“…” Tả
Húc khóe miệng giật giật, có thể hay không lại phái cái người không chút bình
thường kia đến thăm dò hắn?
.
.
Bên này, Lương Ưu Tuyền
cùng “Người nhện” nhảy ba vòng điệu “con nhện con”, liền ra ngồi sau gốc cây,
lấy di động ra gọi cho đội trưởng.
“Hắc Miêu Hắc Miêu, em là Hồ Lô Oa.” (ám hiệu: đội trưởng đội cảnh sát là Hắc Miêu. Lương
Ưu Tuyền biệt hiệu là Hồ Lô Oa.)
Hắc Miêu: “Mời nói.”
Hồ Lô Oa: “Đối phương đã
hoài nghi thân phận của em rồi.”
Hắc Miêu: “Đừng nghĩ Tả
Húc năm nay mới 26 tuổi mà coi thường. Hắn từ năm 6 tuổi đã là người của giới
giải trí rồi. Nhớ lấy, em đang đấu trí với một con cáo xảo quyệt đã hơn hai
mươi năm lăn lộn trong xã hội đấy! Vững vàng.”
Hồ Lô Oa: “Ân! Nhưng là kẻ
địch vô cùng giảo hoạt, thỉnh Hắc Miêu chi chiêu.”
Hắc Miêu: “Em… Hắn đã gặp
qua nhiều mỹ nữ lắm rồi, huống chi em cũng chẳng có tý mị lực nào… Anh cứ
nghĩ…”
Hồ Lô Oa giận dỗi: “Tuy rằng anh
là cấp trên, nhưng anh cũng không cần làm tổn thương Hồ Lô Oa như thế chứ!”
“… Anh không nên như vậy, thực xin lỗi.” Đội trưởng đội hình cảnh vội vã nhận sai, thái độ thật
tốt. Bất quá, an bài muội muội cải trang tâm thần bệnh hoạn như vậy để tiếp cận
Tả Húc đều không phải do anh đề nghị, mà là do cấp trên ra lệnh. Đối với việc
này, anh là tổ trưởng tổ chuyên án cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Lương Ưu Tuyền hầm hừ
ngắt điện thoại, đứng thẳng lên, nhưng lại phát hiện một tên bác sĩ đứng ở đằng
sau. Cô chăm chú nhìn đối phương, không nói lên lời.
“Lương… Lương Ưu Tuyền? Em sao lại ở chỗ
này?” Lâm Trí Bác thần sắc kinh ngạc.
Lương Ưu Tuyền nhìn mối
tình đầu của mình, cúi người xuống, ra vẻ đau khổ.
“Tôi… Sinh bệnh .”
Lâm Trí Bác giật mình
tiến lên vài bước, đánh giá bệnh tình của nàng qua chiếc ga giường choàng trên
vai: “Lẽ
nào… Nơi này là bệnh viện tâm thần. Rốt cục mấy năm qua em đã gặp những chuyện
gì? …”
“…” Lương
Ưu Tuyền đang chấp hành nhiệm vụ, làm nằm vùng tuyệt đối không được để lộ thân
phận thật sự. Dù là làm ăn xin ở ven đường gặp chính mẹ của mình cũng phải giả
như không quen biết.
“Anh lúc trước phản bội tôi, tôi điên rồi.
Cứ như thế đó.”