
nành phun ra, khiến sự nghiêm túc vốn có của hội nghị bị phá vỡ, mà các giám
đốc bộ phận cũng nghi hoặc nhìn màn hình. Thường ngày Tả Húc luôn bất cẩu ngôn
tiếu (nói năng cẩn trọng), bất kể đối đãi với ai cũng vì lợi ích cho bản thân.
Hơn nữa, hắn lại rất có con mắt nhìn người, chỉ cần diễn viên nào được hắn nhìn
trúng nhất định sẽ không thể không được lợi, vì thế trong giới giải trí Tả Húc
được phong biệt hiệu là “Hắc tâm vương bài” (có lẽ muốn nói người có tâm địa
độc ác).
Tả Húc ho nhẹ một tiếng,
khôi phục khi chất nghiêm túc: “Tôi hiện có việc gấp, hội nghị dừng ở đây.”
Lương Ưu Tuyền bất giác
bĩu môi, biết rõ còn hỏi: “Lúc
không điên thì anh làm nghề gì?”
Tả Húc nằm trên giường
cắn bánh quẩy uống sữa đậu nành, một chút cũng không phối hợp với cô.
Lương Ưu Tuyền chậm rãi
nghiêng đầu, trong mắt mang theo sát khi:“Anh ăn đồ ăn tôi mang về lại còn dám
không để ý đến tôi sao?”
“…” Tốc
độ nuốt của Tả Húc chậm lại, đưa tay ra phía sau sờ sờ cái trán bị đánh.
“Con gái như cô ai yêu được, anh cả thật
lo lắng không biết sau này có gả được cô đi hay không nữa.”
Lương Ưu Tuyền cười nhạt: “Số lượng người
theo đuổi tôi xếp từ đông ngũ hoàn đến tây ngũ hoàn cũng không hết, không cần
anh quan tâm.”
“Nga, sao chúng ta không cùng nói chuyện
phiếm đi. Nói về kinh nghiệm trong “lĩnh vực tình cảm” vậy. Cô nói trước hay vẫn
là tôi nói trước?” Tả Húc nhíu mày.
Lương Ưu Tuyền âm thầm
nắm tay thành quyền, dám giở trò xằng bậy với cảnh sát. Tính quấy rối tình dục
sao? !
“Ngượng ngùng như vậy lẽ nào cô chưa
từng…?”
“Anh không phải người của tôi, cớ sao tôi
phải cùng anh nói chuyện riêng tư?”
“Nói thế sao được, chúng ta đều ngủ trong
cùng một phòng, còn cái gì không thể nói hay sao?” Tả Húc như phật nằm bàn y ở trên giường. Hắn đang chọc
giận nàng, nữ nhân da mặt đều mỏng, nghe hắn nói như vậy nếu không phải là lùi
lại đằng sau thì cũng vội vã xin đổi phòng bệnh, dù sao thì cũng có phải hổ cái
đâu.
Tả Húc thấy nàng không
trả lời liền lén lút thủ thế, còn nói: “Quên đi quên đi, tôi không làm
khó cô nữa. Chứ nhìn dáng người này của cô, có khi cô đi nhầm nhà vệ sinh cũng
chưa chắc có ai nhận ra đâu.”
“Người kiêu ngạo tất phải bị trừng phạt,
tử, ba, tám.”
Tả Húc nghe được cô đang
bẻ khớp khục khục thì nuốt nước miếng: “Cô với tôi tuy điên nhưng đều đã
trưởng thành, phải học tập, trợ giúp lẫn nhau, giúp xã hội thêm tốt đẹp…”
Trong tư liệu cảnh sát
cung cấp rõ ràng thiếu, Tả Húc tính tình quái gở, lẽ nào cô lại không nhận ra
được điều này?
Lương Ưu Tuyền thấy hắn
vừa muốn nói thêm cái gì, “Ầm” một tiếng vứt di động sang một bên từ trên
giường bệnh nhảy xuống, hằm hè chạy lại chỗ Tả Húc khiến hắn thở hốc vì kinh
ngạc. Tả Húc tự nhận có thể đối phó với tất cả các loại nữ giới, trừ loại bà
chằn như thế này!
Tả Húc thấy cô lao tới,
trong đầu nảy sinh ý niệm chạy trốn, vội kéo rèm cửa sổ thì lại thấy ngay người
điên ban nãy vẫn đang nằm sấp trên bãi cỏ. Hắn vội vã chui qua cửa sổ, anh dũng
không để ý ánh nhìn của người ngoài.
“Hai người! Muốn tự sát rồi được mẹ Người
nhện cứu à? !”
Lương Ưu Tuyền chạy ra
cửa sổ, không để ý đến “người nhện” kia, vội giữ chặt Tả Húc, nắm lấy cái chân
chưa kịp bước ra ngoài của hắn, kéo hắn quay trở lại phòng, vẫn giữ chặt tay
hắn lại tiện thể tung cước vào chân hắn từ phía sau, mặc kể Tả Húc rên la đau
đớn.
Vì thế, Tả Húc ở trong tư
thế “ngũ thể đầu địa” (có thể hiểu là tư thế “nằm chổng mông lên trời”
thì phải, search google thấy thế nhưng mà tớ để “ngũ thế đầu địa” cho hoa văn).
“Anh không phải muốn nói chuyện phiếm sao?
Bây giờ liền nói chuyện phiếm nhé! …” Lương
Ưu Tuyền ngồi trên lưng Tả Húc, hung hăng nhằm sườn bên trái của hắn tung
chưởng.
“A… Đau… Cứu mạng a… Người đâu… 110 muốn
giết người…”
“Kêu đi kêu đi, kêu đến hỏng yết hầu cũng
không ai đến đâu!”Lương Ưu Tuyền thản nhiên dẫm lên người hắn.
“Thắt lưng của tôi… Cô kêu cứu mạng thì có
người tới, sao tôi kêu lại không có ai đến thế này? Bệnh viện này thiên vị, mờ
ám a – !”Tả Húc không thể động đậy, chỉ có thể vặn vẹo thân
thể. Cho nên mới nói, nơi đây “Ngư long hỗn tạp” (tốt xấu lẫn lộn), ai cũng như
ai, không kể địa vị.
30 phút sau.
“110 tôi sai rồi, mau đi xuống, nghe lời…” Tả Húc giọng khàn khàn vô lực cầu xin.
Chỉ có ác hơn, không có
hận nhất, Lương Ưu Tuyền ngồi xếp bằng ở trên hắn lưng chơi trò chơi, giống như
không nghe thấy gì.
Đột nhiên, di động ở gối
Tả Húc điên cuồng kêu.
Lương Ưu Tuyền tặc lưỡi,
thò tay vào móc điện thoại hắn ra, nhìn nhìn cái tên trên màn hình.
“Có tiểu bảo bối tìm anh, nghe hay không?”
“Nghe.”
Lương Ưu Tuyền ấn nút
nghe, rồi dí sát điện thoại vào tai hắn.
Đối phương có chút kích
động, ồn ào nói cái gì đó. Lương Ưu Tuyền nghe loáng thoáng, hình như đối
phương đang hỏi Tả Húc vì sao hủy bỏ nhân vật của nàng.
Tả Húc rất kiệm lời, trả
lời ngắn gọn, đối phương khẳng định không nghĩ hắn đang bị trói gô nằm trên mặt
đất nghe điện thoại.
“Ngừng. Quảng cáo thì không đóng được, còn
câu tôi hữu dụng sao? Nếu cô đóng được cái quả