
o, nếu có tội cũng là trẫm chịu, ngươi lo lắng cái gì?”
Nói đến đây hắn liền đỏ mặt, đang yên đang lành nàng lại ăn mặc xinh đẹp như vậy đến câu dẫn hắn?
Rất khó có thể nhìn thấy khuôn mặt kia hiện lên vẻ ủy khuất.
Tề Tuyên thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng:“Lưỡng tình tương
duyệt, vu sơn mây mưa, thiên kinh địa nghĩa, ngươi hại gì ta? Huống hồ
hôm nay là sinh thần của ngươi, trẫm phải chăng nên chuẩn bị cho ngươi
một phần lễ vật đặc biệt làm quà có đúng không?” Cách nói nửa thật nửa
giả là hồi phục thân phận nữ nhi bởi vì sinh thần của hắn là thật,nhưng
phần sau cũng là do hắn đầu gỗ đến tức giận, thế nên mới…
Sau này nàng cũng không hối hận, quan hệ của bọn họ rất tốt, trong
lòng nàng không nỡ, nay lại làm vợ chồng nàng cũng rất an tâm.
Bộ Kinh Vân thực kinh ngạc, nàng làm nhiều như vậy là muốn cho hắn
một món quà sinh thần? Trời ạ! Hắn đời này không bao giờ muốn sinh thần
nữa, dọa không chết cũng bị hù chết.
“Uy, trẫm đây như hoa như ngọc đại mỹ nhân tự động đưa lên, ngươi
còn có cái gì bất mãn? Cười một cái lại lộ ra bản mặt không bằng lòng,
trẫm muốn ngươi xem thật tốt.”
Thực bất đắc dĩ, gặp gỡ phải nàng mạnh mẽ còn vô lại, hắn trừ bỏ đầu hàng không có lựa chọn thứ hai.
Hắn quay đầu, nhếch miệng, coi như là nở nụ cười yếu ớt.
Nàng nháy mắt ngốc điệu. Nguyên lai hắn bình thường không cười là có nguyên nhân, bây giờ cười càng giống tên đầu gỗ.(MN: ý tỷ nói ca càng
cười càng ngốc sao? Amen!)
“Trẫm đồng ý với ngươi.” Có thể cười đến khó coi như vậy, trên đời này hắn nhận mình là thứ hai không ai dám nhận là thứ nhất.
“A?” Có ý gì.
“Không có việc gì.” Hôm nay hắn đã chịu đủ đả kích không thể kích
thích hắn thêm. “Gần nhất có cái gì hứng thú, nói vài việc nghe một
chút.”
“Chu đại tướng quân đang tấn công Bàn Long quan, dự tính không cần
ba tháng tất sẽ đoạt lại cửa quan.” Hắn chưa bao giờ coi công việc thành trò đùa, cho nên từ trong miệng hắn thốt ra không phải việc quốc gia
đại sự thì chính là ân oán giang hồ.
“Cái gì?!” Nàng ngồi bật dậy. “Chu Bằng tấn công Bàn Long quan? Lập tức truyền chỉ cho hắn dừng lại!”
“Hoàng Thượng, đoạt lại Bàn Long quan là chuyện tốt, để U Châu và Tề Quốc sát nhập, Địch quốc không thể dễ dàng nhòm ngó biên giới quốc gia
ta, vì sao Chu đại tướng quân phải rút binh ngưng chiến?”
“Việc này nhất thời nói không rõ ràng được, tóm lại ngươi lập tức đi tìm Lí Hữu Hợp, để hắn nhanh chóng triệu Chu Bằng trở về.”
“Nhưng…”
“Ngay lập tức!” Nàng thật sự chưa từng thấy hắn khẩn trương như bây giờ.
Trong lòng hắn bất giác cứng lại. Chẳng lẽ tấn công Bàn Long quan sẽ phát sinh việc chẳng lành?
Không dám trì hoãn thêm, hắn nhanh chóng mặc quần áo, đá tung cánh cửa nhanh chân đuổi tới Tể tướng phủ. Bộ Kinh Vân mang vẻ mặt lo lắng rời khỏi tướng phủ, vừa trở lại hoàng cung, chưa kịp gặp Tề Tuyên, đã gặp Tề Tranh cản đường.
“Nghe nói Chu Bằng lãnh binh tấn công Bàn Long quan?”
Bộ Kinh Vân thực sự rất bội phục cái người vốn là nhi
tử của tiên hoàng lại ẩn cư tại hoàng cung làm thái giám này, như thế
nào có thể lấy được mọi tin tức bí mật của hoàng cung, không biết sau
lưng hắn tích lũy bao nhiêu thế lực?
Sợ là so với Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng không hề thua kém đi? Nếu có một ngày, hắn rốt cuộc chịu không nổi hai vị công thần tự
cao tự đại, kết cục của bọn họ e rằng không quá hy vọng.
Bộ Kinh Vân trong lòng đắn đo, ý tưởng thay hai người
huyenh đệ kết nghĩa nói lời hay, lại vừa giận bọn họ coi thường quân
chủ, trầm ngâm chốc lát, lại đành thở dài.
“Là, chiến sự Bàn Long quan dĩ nhiên lại đấu võ.”
“Chu Bằng ngu ngốc, đại đông, thiên băng tuyết sơn
phong, không ngừng hoành hành, hắn là muốn lấy tính mạng của tam quân đi đem tòa phá quan kia cướp về sao?” Tề Tranh giảo bước. “Không được, ta
không thể trơ mắt nhìn các tướng sĩ máu tươi nhuốm đầy, ngươi đi nói với tiểu Tuyên tử, khiến nàng hạ chỉ, triệu hồi Chu Bằng đi.”
“Hoàng thượng đã sớm hạ ý chí, sai thần hướng tướng phủ tuyên đọc, điều Chu đại tướng quân hồi kinh, nhưng Lí tướng cự tuyệt.
Công quan chiến sự là chuyện đã định.”
“Này hai thất phu, hại Đại Tề ta!” Tề Tranh phẫn nộ một quyền đánh tới khiến gốc thụ khô bên cạnh nát thành hai đoạn. “Cô vương sớm muộn gì cũng tính toán với bọn họ.” Hắn ôm hận, xoay người rời
khỏi.
Bộ Kinh Vân kinh sợ. Không thể tưởng tượng này thiếu
niên vương gia thân thủ thật không kém, dũng võ không thua kém gì tiên
hoàng, đáng tiếc hắn chỉ thích quân sự, không thích chính sự, hắn không
đăng cơ nhưng lại là lựa chọn tốt nhất.
“Vương gia.” Thân hắn nhoáng lên, đi tới bên người Tề Tranh. “Thần có một chuyện muốn tâu.”
“Chuyện gì?” Khi nói chuyện, Tề Tranh cước bộ vẫn không ngừng.
“Thánh Thượng thật sự đã mất đi tâm muốn làm hoàng đế.” Bộ Kinh Vân đi theo hắn cách xa ba bước nói.
“Ngươi nên cùng tiểu Tuyên tử nói, ta muốn nàng làm
không phải loại này bù nhìn hoàng đế, mà là chân chính nữ vương, là cửu
ngũ chí tôn, đứng đầu thiên hạ, một lệnh đi ra, thiên hạ nhât nhất tuân
theo.”
“Hoàng thượng nói, việc này nếu là mười năm trước, nàng sẽ vui vẻ mà nhận