
thẳng vào mặt Trần Duy Cẩn hăm
doạ:
- Ngươi thật to gan! Ngươi có biết mình đang tranh giành với ai không?
Trần Duy Cẩn cũng không thèm nể mặt, đưa tách trà lên nhấp một ngụm lại nói:
- Đây không phải là tam đương gia của Phượng gia sao? Ta là đang đấu giá
công bằng, ngài không thể ra giá cao hơn thì rút lui. Hành động của ngài là đang lấy cường quyền ra ép lương dân sao?
Xung quanh bắt đầu
có những tiếng xì xào bàn tán. Ai chẳng biết vụ trọng án Lâm Minh vừa
rồi, bị tru di tam tộc đó, mà Lâm Minh không phải cũng có quan hệ với
Phượng gia sao?
Phượng Mạc tức tới đỏ mặt, ngón tay chỉ vào Trần Duy Cẩn run run. Hắn đập tay xuống bàn trà, cái bàn lập tức vỡ nát, lại quát:
- Ta ra ba mươi mốt vạn lượng. Ai dám trả cao hơn chính là đối nghịch với Phượng gia.
Mọi người đồng loạt biến sắc, ai chẳng biết thế lực của Phượng gia ra sao
chứ, đến cả hoàng đế còn phải nể mặt ba phần. Nhưng đáng tiếc, Trần Duy
Cẩn lại không nằm trong số đó.
- Ba mươi hai vạn lượng!
Có một tiếng hít vào, thật không ngờ số tám đó lại dám bỏ mặc lời cảnh
báo. Xem gương mặt méo mó của Phượng Thành bây giờ đủ biết tâm trạng hắn tới mức độ nào, chỉ hận là không thể phân thây số tám lập tức đi.
Trần Duy Cẩn đây cũng là xuất hết tiền vốn ra, là gia sản của hắn đó. Thật
sự hắn cũng không muốn việc diễn ra tới mức này, nhưng hắn tuyệt không
thể Phượng gia nắm được mỏ sắt này. Sắt! Có thể luyện thành vũ khí.
- Ba mươi lăm vạn lượngggg…
Phượng Mạc điên tiết hét lên.
Lần này, Trần Duy Cẩn cũng phải nheo mắt, xem ra Phượng gia quyết tâm phải giành bằng được mỏ sắt này rồi. Hắn phải làm sao đây?
Đúng lúc đó, một bàn tay đặt lên vai Trần Duy Cẩn, hắn quay đầu lại nhìn, Tiểu Nguyệt mấp máy môi nói với hắn.
Nghe xong, Trần Duy Cẩn cũng biến sắc. Nếu ra giá đó sẽ lỗ nặng, chẳng lẽ Tiểu Nguyệt không biết?
Tiểu Nguyệt lần nữa lại gật đầu như để khẳng định quyết định của mình.
Trần Duy Cẩn nghiến chặt răng nói:
- Bốn mươi vạn lượng.
Toàn bộ con mắt trong hội trường đều đổ dồn về Trần Duy Cẩn, như đang nhìn một gã điên.
Phượng Mạc cũng nghĩ như vậy, tâm tình trở nên tốt hơn, lại bật tiếng cười sang sảng.
- Ha ha ha. Được. Tốt. Ngươi đã muốn cái mỏ này đến vậy thì ta cũng nhường lại cho ngươi.
Nắm đấm của Trần Duy Cẩn siết chặt lại.
Không còn ai ra giá, cái mỏ đó thuộc về Trần Duy Cẩn.
Cảm thấy tâm tình của Trần Duy Cẩn không tốt, Tiểu Nguyệt lo lắng nhìn hắn. Trần Duy Cẩn có thế nào cũng không muốn bộc phát với Tiểu Nguyệt nên
lên tiếng an ủi nàng cũng xem như an ủi mình:
- Không sao. Ta không có không vui. Ít nhất cũng khiến Phượng gia không đạt được mục đích.
Dĩ nhiên câu cuối là Trần Duy Cẩn nói cho mình hắn nghe, hắn không Tiểu
Nguyệt để nàng biết, không nhẫn tâm để nàng dính đến cuộc chiến trong
bóng tối kia…
Sau khi mọi việc đã xong, Trần Duy Cẩn đưa Tiểu Nguyệt hồi kinh, tạm thời để Thanh Phong ở lại lo thu xếp những việc ở đây.
Về tới kinh thành, Trần Duy Cẩn lại tiếp tục vùi đầu vào lo công việc.
Cuộc đấu giá vừa rồi đã khiến hắn tổn thất nặng nề, bây giờ hắn đang tìm đủ mọi đường để vớt vát.
Còn Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn ở trong hậu viện, làm một việc duy nhất: thẫn người.
- Nàng chính là Uy vương phi sao?
Nghe có tiếng nói, Tiểu Nguyệt thoát khỏi suy tư của mình, từ từ quay đầu
lại nhìn, một thiếu niên tuấn tú mặt tươi cười đang nhìn nàng với ánh
mắt tìm tòi. Suy nghĩ người thiếu niên nói tới “Này vương phi” hình như
là mình nên Tiểu Nguyệt ngờ nghệch gật đầu.
Nhìn vẻ mặt khờ khạo
của nàng, thiếu niên bỗng cảm thấy hứng thú chọc ghẹo, hắn nhếch mép
cười gian xảo tiến lại gần nàng, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã nghe
thấy Trần Duy Cẩn hằm hừ:
- Tứ hoàng tử.
Thanh niên kia
chính là tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, hắn quay đầu lại nhìn liền bắt gặp
Trần Duy Cẩn đang nổi giận, Nam Thiên Thần liền bày ra gương mặt vô tội, nở nụ cười tươi tắn:
- Uy vương, bổn hoàng tử đến thăm ngươi a.
…
Trong thư phòng, Trần Duy Cẩn ngồi đối diện với Nam Thiên Thần, hắn hừ lạnh:
- Tại sao ngài lại đến đây? Không phải ta đã nói không thể để người khác biết…
Lần đầu tiên, Nam Thiên Thần biết được hoá ra Uy vương Trần Duy Cẩn không
lạnh lùng như bề ngoài của hắn. Xem đi, không phải Trần Duy Cẩn vẫn ghi
hận chuyện lúc nãy nên cố ý làm khó dễ hắn sao?
- Ngươi an tâm. Bổn hoàng tử tự biết nặng nhẹ. Hôm nay ta là lẻn đến, không một ai biết đâu.
Nam Thiên Thần cười cợt đáp lời.
Trần Duy Cẩn vẫn chưa nguôi giận, lại tiếp tục nói:
- Việc nguy hiểm như vậy, ta không muốn thấy lần thứ hai.
- Ta biết. Ta biết.
Nam Thiên Thần nhanh nhẩu đáp ứng để thôi màn thuyết giáo dong dài này.
- Nói đi. Tại sao lại tới đây?
- Ha ha… bởi vì ta nhận được mật tín Uy vương hào phóng tung ra một số
bạc lớn để mua về một thứ rất đặc sắc nên ta mới tò mò đến xem thử.
Nghe câu nói mỉa mai của Nam Thiên Thần, mặt của Trần Duy Cẩn lại trở nên khó coi.
- Ngài an tâm. Việc đó sẽ không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta đâu.
Nam Thiên Thần nghe vậy thì cười khổ, lại nói:
- Ta luôn tin tưởng vào khả năng của Uy vương mà.
Trần Duy C