
từ sau khi xác định mối quan hệ hợp tác
với tứ hoàng tử, Trần Duy Cẩn đã bắt đầu hành động.
Hắn nói tứ
hoàng tử Nam Thiên Thần hãy vờ như không có chuyện gì xảy ra, cứ tiếp
tục hành xử như thường, trước nay thế nào bây giờ thế đó, không cần
thiết củng cố thế lực gì cả. Trong lòng hắn tự nhủ:
“Dù thế lực có mạnh cỡ nào cũng có thể hơn được lão hoàng đế sao. Lão muốn ai chết người đó sống cũng chẳng xong.”
Còn hắn? Hắn sẽ trở thành hậu thuẫn cho Nam Thiên Thần, dùng thủ đoạn làm
suy yếu thế lực Phượng gia từ từ. Và cuộc đấu thầu mỏ khoáng sản trước
mắt chính là mục tiêu đầu tiên của hắn.
Trong cuộc đấu giá này,
tài năng tính toán thần sầu của Tiểu Nguyệt chính là lợi thế quan trọng
nhất của Trần Duy Cẩn, nhưng đến giờ hắn vẫn không nhẫn tâm để nàng lộ
diện, sợ ảnh hưởng đến tinh thần của nàng.
…
Thấy Trần Duy Cẩn phân vân khó xử, Tiểu Nguyệt lên tiếng trấn an:
- Cẩn mệt. Tiểu Nguyệt… giúp.
Nàng cái gì cũng không biết, nếu có thể giúp được hắn chút nào nàng đều muốn làm để giúp hắn.
Trần Duy Cẩn hưởng thụ lấy hơi ấm của nàng, giảng lại lời nàng vừa nói:
- Nàng sợ ta mệt nên muốn giúp ta sao?
Tiểu Nguyệt suy nghĩ câu nói của Trần Duy Cẩn, thấy đúng là vậy nên gật đầu.
- Nhưng sẽ phải gặp những người lạ mặt, sẽ có người xấu trong đó, nàng không sợ sao?
Nghe vậy, Tiểu Nguyệt khẽ run một cái, nhưng vẫn cứng rắn nói:
- Không sợ. Có Cẩn.
Nghe câu trả lời của Tiểu Nguyệt, Trần Duy Cẩn lại càng hạ quyết tâm:
- Phải, có ta nàng không cần phải sợ. Ta nhất định không để nàng bị tổn thương.
Tiểu Nguyệt mãn nguyện cười gật đầu.
Lại không ngờ, sau này, chính hắn là người làm nàng bị tổn thương nhiều nhất… Ngày đấu giá cuối cùng cũng đến, nó không diễn ra công khai mà chỉ có một số người có thiếp mời mới có thể vào được.
Trần Duy Cẩn cải trang thành một nam trung niên, mặt đầy râu, còn Tiểu
Nguyệt được cải trang thành một thuộc hạ của Trần Duy Cẩn, theo sát bên
cạnh hắn.
Mọi người ai nấy mặt mày cũng nghiêm trọng, đủ thấy cuộc đấu giá này có ảnh hưởng lớn thế nào.
Trần Duy Cẩn đưa thiếp mời cho một nam nhân kiểm tra. Sau khi nhìn ngó Trần
Duy Cẩn vài lượt để xác nhận, nam nhân đó mới lùi qua bên để Trần Duy
Cẩn tiến vào trong.
Trong sảnh lúc này dù vẫn còn sớm nhưng người đã đến đông đúc, tiếng cười, tiếng nói xôn xao vang lên. Trần Duy Cẩn
không định sẽ tiếp chuyện với ai nên lui vào một chỗ vắng người trong
sảnh. Khi không ai chú ý, hắn lặng thầm nắm lấy bàn tay đang run rẫy của Tiểu Nguyệt để động viên.
Thời gian vừa điểm, buổi đấu giá liền bắt đầu. Trên đài cao, người chủ trì buổi đấu giá lên tiếng thông báo:
- Cuộc đấu giá mỏ khoáng sản ở Vĩnh Thanh sơn bắt đầu. Giá khởi điểm là mười vạn lượng.
Theo phán đoán, mỏ khoảng sản này đa phần là sắt, dựa vào tính toán sơ bộ số lượng có thể khai thác được mà quy ra kim tệ thì nó có giá khoảng hơn
tám mươi vạn lượng. Trừ tiền công khai thác, vận chuyển và những thứ
linh tinh khác ra thì bây giờ phải mua mỏ khoáng sản dưới ba mươi vạn
mới có thể có lãi.
- Số tám ra giá mười vạn lượng. Số mười hai ra giá mười vạn năm ngàn lượng…
Những con số lần lượt được đọc lên, Trần Duy Cẩn vẫn thong dong ngồi đó nhấp
trà, kịch tính vẫn còn ở phía sau, hắn liếc mắt nhìn về phía một nam
nhân râu có gương mặt hung hăng, râu ria che kín mặt. Người Phượng gia
cử ra lần này là Phượng Mạc, người con thứ ba của Phượng Thành, tam
đương gia mang số hiệu trong buổi đấu giá này là số ba.
Cuối cùng, cảm thấy thời cơ đã đến, Phượng Mạc cũng hành động, biển hiệu số ba lần đầu tiên được đưa lên, hắn hô lớn:
- Hai mươi vạn lượng!
Quả nhiên là có bản lãnh, vừa ra tay liền khiến người ta chú ý. Có vài người bắt đầu phân vân tính toán. Đấu giá viên lặp lại:
- Số ba ra hai mươi vạn lượng có ai ra cao hơn không? Hai mươi vạn lượng lần thứ nhất…
Phượng Mạc nhếch mép cười đắc ý như đã nắm chắc phần thắng.
- Hai mươi vạn lượng lần thứ hai… Hai mươi vạn…
- Hai mươi lăm vạn lượng!
Mọi người giật nẩy mình khi đột ngột nghe có người trả giá cao thế, đồng
loạt nhìn sang tấm bảng đang đưa lên là số tám, cũng chính là Trần Duy
Cẩn.
Phượng Mạc nhăn mặt, liếc mắt nhìn sang Trần Duy Cẩn chằm
chặp như thể có thể dùng ánh mắt giết được hắn, lập tức giơ ngay bảng số của mình lên hô:
- Hai mươi sáu vạn lượng!
Trần Duy Cẩn cũng giơ bảng của mình lên ngay sau đó.
- Hai mươi tám vạn lượng!
Lần này gương mặt Phượng Mạc nhăn nhó như bị nuốt phải ruồi, hắn siết chặt cái bảng số trong tay rồi lại giơ lên cao, hô:
- Hai mươi chín vạn lượng!
Lần này Phượng Mạc nghĩ rằng số tám đã chịu thua, không thể ra hơn số này
được. Cái giá này cũng đã khiến hắn đau như mất một miếng thịt, nếu như
không phải phụ thân của hắn, Phượng Thành, yêu cầu hắn nhất định phải
mua cái mỏ sắt này thì hắn sẽ không ra cái giá này đâu. Là hai mươi chín vạn lượng đó.
- Ba mươi vạn!
Không để tâm đến ánh mắt cảnh cáo mà Phượng Mạc dành cho mình, Trần Duy Cẩn vẫn cứ thong thả nâng giá.
Lần này, Phượng Mạc đã không chịu đựng được nữa, hắn bóp nát tay cầm của
cái bảng số trong tay, đứng vụt dậy chỉ