
ự, nhân dân địa phương hết sức khen ngợi.
Ba mươi năm trôi qua, thành tích của Thuần Vu Phân đã nổi tiếng khắp toàn quốc,
và ông đã có 7 con, 5 trai 2 gái, cuộc sống rất hạnh phúc. Nhà vua mấy lần muốn
điều động Thuần Vu Phân về kinh thành đảm nhiệm chức vụ cao hơn, nhưng sau khi
được biết, nhân dân địa phương kéo nhau lên phố, ngăn lại xe ngựa của thái thú,
thỉnh cầu ông tiếp tục làm quan thái thú quận Nam Kha. Thuần Vu Phân cảm động
trước sự yêu mến của nhân dân, đành phải lưu lại, và trình thư lên nhà vua giải
thích rõ tình hình. Nhà vua rất vui mừng trước thành tích công tác chính trị của
ông, và ban thưởng cho ông nhiều vàng bạc châu báu.
Một năm, nước Thiện La cử quân đội xâm phạm
nước Đại Hòe, các tướng quân nước Đại Hòe thừa lệnh chặn đánh địch, bất ngờ bị
đánh bại nhiều lần. Tin thua trần truyền tới kinh thành, nhà vua bị choáng, khẩn
cấp triệu tập quan chức văn võ thương lượng cách đối phó. Nghe nói quân đội
mình nhiều lần bị đánh bại ở tiền tuyến, địch hết sức mạnh mẽ đã tiến gần kinh
thành, các đại thần sợ hãi đến nỗi tái mặt, đại thần này nhìn đại thần kia,
đành chịu bó tay.
Nhìn thấy thần sắc của đại thần, nhà vua hết
sức tức giận và nói: “Nhà ngươi ngày thường ăn ngon ở nhàn, hưởng thụ hết vinh
hoa phú quý, một khi nhà nước gặp khó khăn, nhà ngươi lại trở thành quả bầu
không có mồm, hèn nhát khiếp trận, cần nhà ngươi có tác dụng gì?”
Tể tướng chợt nghĩ tới ông Thuần Vu Phân,
thái thú quận Nam Kha có thành tích công tác xuất sắc, bèn giới thiệu với nhà
vua. Nhà vua ra lệnh ngay, điều động Thuần Vu Phân điều khiển quân đội tinh nhuệ
toàn quốc đánh địch.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của nhà vua,
Thuần Vu Phân lập tức dẫn quân xuất chinh. Nhưng ông không biết gì về phép dùng
binh, vừa giao chiến với quân địch, đã bị thua liểng xiểng, chiến sĩ và ngựa bị
tổn thất nặng nề, ông xuýt nữa bị bắt. Được tin này, nhà vua hết sức thất vọng,
ra lệnh truất bỏ mọi chức vụ của ông, giáng xuống làm bình dân, và đưa về quê. Thuần
Vu Phân nghĩ tên tuổi anh hùng của mình bị phá hủy hoàn toàn, hết sức xấu hổ và
tức giận, kêu một tiếng thật to, ông tỉnh dậy từ giấc mơ. Ông theo cõi mộng đi
tìm nước Đại Hoè, hóa ra dưới cây hòe có một lỗ con kiến, những kiến đang cư
trú ở đó.
“Giấc mơ Nam Kha” có khi cũng chỉ đời người
như giấc mơ, phú quý quyền thế đều là hư ảo.
(2) PK: Thuật ngữ game – Player Killer hay
Player Killing - chỉ những người hoặc hành động đi “giết” người chơi khác
;), ngoài ra trong các chuyên môn khác lại có rất nhiều từ khác nhau, ai có ý định
tìm hiểu thì đại gia Google nhé :)
“Điệp phi nương nương, Trương Thái y đến!”
Vân Hiểu Nguyệt ăn xong bữa sáng, đang ghé
mặt vào một chậu nước trong suốt, nghiên cứu khuôn mặt xấu xí của mình thì nghe
thấy từ ngoài cửa, thị nữ chạy vào thông báo!
“Mời ông ta vào, thuận tiện kêu Huyên nhi
vào!” Vân Hiểu Nguyệt ra lệnh!
“Dạ!”
Nhanh chóng, Trương Thái y cùng Huyên nhi
vội vã bước vào!
“Tham kiến Điệp phi nương nương!”
Trương Thái y cúi đầu tiến lên run rẩy quỳ
lễ!
“Đừng quỳ, Huyên nhi, mau dọn chỗ!”
Dựa ở trên giường, Vân Hiểu Nguyệt bày ra
một bộ dáng Hoàng phi yếu đuối, nhỏ nhẹ nói.
“Tạ nương nương!”
Trương Thái y cảm kích ngồi ở ghế, cung
kính hỏi: “Điệp phi nương nương, người có phải có chỗ nào không thoải mái hay
không? Có cần vi thần bắt mạch cho người hay không?”
“Trương Thái y, cám ơn lão, bổn cung tốt lắm,
đầu cũng không còn đau như trước nữa! Nhưng, bổn cung mất trí nhớ ngoài ý muốn,
chắc hẳn hiện tại trong cung nhất định là tin đồn không ngừng! Bổn cung
hiện tại hoạt động không tiện, cho nên đành phải cho người mời Trương Thái y hỏi
thăm chuyện, không biết Trương Thái y có nguyện ý nói cho bổn cung hay không?”
Híp mắt lại, Vân Hiểu Nguyệt cười hỏi,
chính là nếu nhìn sâu vào ý cười nơi đáy mắt kia làm cho người ta cảm giác được
lãnh khí bức người! Vân Hiểu Nguyệt mặc dù không phải Vân Nhược Điệp chân
chính, cũng chưa được sống trong cảnh lầu son của tiểu thư khuê các, nhưng ở địa
cầu, nàng cũng là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, hơn nữa lại là một
sát thủ, đã xem qua nhiều kịch truyền hình nơi hậu cung như vậy, cho nên, bắt
chước phi tử, tự nhiên cũng cũng không quá khó khăn!
“Nương nương, vi thần làm sao dám nói
huyên thuyên? Chuyện này, trừ bỏ Hoàng Thượng cùng Nhu phi nương nương, những
người khác đều không biết!”
Trán của Trương Thái y đã chảy mồ hôi
ròng, vội vàng giải thích.
“Vậy sao? Hoàng Thượng cũng biết?” Tên
Hoàng Thượng không chịu phụ trách kia cũng biết? Quả thực hơi quá đáng! Xú nam
nhân, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng để ta nắm phải tóc của người, nói cách
khác, ta quyết không tha cho ngươi!
“Điệp phi nương nương, người. . . Không có
việc gì chứ!
“Nhìn Vân Hiểu Nguyệt có chút dữ tợn,
Trương Thái y sợ hãi hỏi.
“Không có gì. Trương Thái y, bổn cung đích
trên mặt có nhiều nốt đậu như vậy, rốt cuộc là do nguyên nhân gì? Không biết
Trương Thái y có thể tìm biện pháp cho hay không?”
Sờ sờ gương mặt ‘mình’ có chút gồ ghề, Vân
Hiểu Nguyệt mỉm cười