
Dịch Văn Trạch ngừng một
chút, nói, “Anh có khách, buổi tối nói sau.”
“Ừm.”
Giai Hòa ngắt điện thoại, lúc trở về phòng họp, mọi
người đang cười đùa với nhau.
Cô yên lặng không tiếng động, âm thầm rót một cốc
nước, đến vị trí của mình ngồi xuống, mở hộp thư ra. Có một file gửi đến.
Chỉ có một hàng chữ đơn giản: Đây là mới nhất.
Giai Hòa hơi khó hiểu, vừa mở ra nhìn mới giật mình
ngây ngẩn, như được chạm vào nơi mềm nhất trong lòng mình, chỉ cảm thấy thực
xúc động.
File anh gửi đến cho cô, là lịch trình làm việc, toàn
bộ sắp xếp trong sáu tháng cuối năm.
Nơi này vẫn ồn ào náo nhiệt như trước, nhưng dường như
Giai Hòa đang ở trong một thế giới khác, thậm chí còn không chú ý đến việc mọi
người đang chuyển đề tài về bộ phim mới, tiếp tục thảo luận nội dung ở giai đoạn
kế tiếp.
“Giai Hòa à.” Đạo diễn Lưu chợt gọi cô.
Giai Hòa mờ mịt ngẩng đầu lên, qua một lát mới tỉnh
người lại: “Đạo diễn Lưu, sao vậy ạ?”
Đạo diễn Lưu cười, “Tôi vừa xem cô trong trailer phim
mới, nhất định sẽ rất thu hút.”
Giai Hòa ngượng ngùng cười cười: “Hy vọng là như vậy.”
“Nhân vật kia của Dịch Văn Trạch, cũng nhất định sẽ
lại tạo nên một tiếng vang,” Đạo diễn Lưu nói tiếp: “Ngày hôm qua tôi còn đang
suy nghĩ xem có nên mượn thế của ‘Vĩnh An’ để làm một bộ phim cổ trang hay
không.”
Giai Hòa cười gượng, không ngừng cầu nguyện, Đạo diễn
Lưu, ông đừng nói nữa.
Cũng may, Đạo diễn Lưu chỉ cười gật gật đầu, dừng đề
tài này lại.
Trải qua một tuần họp hành liên miên, vất vả lắm Giai
Hòa trở về nhà được, lại muộn hơn dự kiến. Trong lúc mẹ cô đang quở trách lên
án rằng cô không có lương tâm gì hết, Giai Hòa mới vật vã dọn dẹp mọi thứ,
thành công khuyên mẹ đi chơi ‘Đấu địa chủ’ tiếp mới chui vào phòng của mình.
Sau máy tính có dán poster của Dịch Văn Trạch, là lúc
anh vừa mới nổi tiếng, cô đã tự đi đến Trung tâm sách Tây
Đan [3'> mua. Khi đó bản thân cô chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, không
nghĩ tới chuyện mười mấy năm sau lại có thể gặp nhau như thế này. Bất giác đã
trôi qua hai tuần lễ, cô và anh cứ dùng điện thoại để liên lạc với nhau. Có khi
ngẫm lại, thật giống như là yêu trên mạng vậy…
Giai Hòa cầm điện thoại lên, trong đầu bỗng nhiên nảy
ra một ý: “Máy tính của anh…có webcam [4'> không?”
Ở đầu dây bên kia, anh im lặng một lát mới nói: “Đợi,
để anh bảo A Thanh chỉnh lại.”
Cô ừ, A Thanh đã nhận điện thoại hỏi: “Biên kịch, chị
có dùng MSN [5'> không?”
Giai Hòa nói tài khoản trên MSN của mình, lập tức đã
có người thêm bạn, thế nhưng…người trực tiếp dùng là ba chữ ‘Dịch Văn Trạch.’
Hai cô gái loay hoay cả buổi, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy hình ảnh. Bên kia
hẳn là phòng làm việc, đầu A Thanh lúc ẩn lúc hiện, soi soi một lúc mới nói với
máy tính: “Biên kịch, phòng của chị thực tươi trẻ nha…” [6'>
Giai Hòa cười cười: “Đã lâu không về nhà, đây là phòng
thời Trung học.”
A Thanh thực thức thời tránh ra. Bên kia camera vừa
sáng tỏ rõ ràng, một gương mặt quen thuộc đã rơi vào mắt cô. Bỗng nhiên Giai
Hòa cảm thấy hơi ngượng ngùng, sao mình lại quên không thay quần áo chứ…
Đang muốn nói chuyện, cửa đột nhiên mở ra.
Mẹ Giai Hòa đang bê dĩa trái cây, vừa nói ăn nhiều dâu
tây chống lão hóa, vừa nhìn lướt qua màn hình máy tính của cô, lập tức nói:
“Lại là Dịch Văn Trạch à? Sao con lại chưa đổi thần tượng thế hả?” Giai Hòa lập
tức ngây ra, không kịp tắt cửa sổ đi, mẹ cô đã kề sát mặt vào nhìn kỹ: “Là
video à? Không phải là tiết mục gì đấy chứ? Nhìn có vẻ như là cuộc sống thường
nhật.”
Màn hình bên kia Dịch Văn Trạch đang châm thuốc, vừa
nghe thấy lời của cô, tay anh rõ ràng ngừng một chút, mỉm cười.
“Úi chao? Không phải con nói thần tượng của con rất
tốt hay sao? Ấy mà cũng có hình khiêu dâm à? [1'>” Mẹ Giai Hòa vừa nghe
quay trộm này nọ, tinh thần lập tức tỉnh táo, kéo ghế dựa ở một bên qua ngồi
xuống.
(Ý là anh ấy sạch sẽ không scandal, một ngôi sao có
danh tiếng tốt ấy)
“Không phải là cái loại quay lén đó mà…”
“Quay lén tất nhiên là muốn nhắc đến cái đó rồi, không
phải sao hả?” Mẹ Giai Hòa trưng ra khuôn mặt hiểu rõ chuyện.
“Đương nhiên không phải, nhân phẩm người ta tốt lắm!”
Giai Hòa bắt đầu ngất đi, bịa chuyện nói, “Cái này gọi là tham quan cuộc sống
đó. Mẹ không biết đâu, bây giờ thịnh hành cái này lắm. Fan hâm mộ giờ rất thích
xem cuộc sống thường nhật của thần tượng. Cuộc thi tìm kiếm tài năng của Đài Hồ
Nam năm nay không phải cũng có thí sinh tham dự với ảnh chụp 72 giờ sao? Chính
là cái này đó.” Vừa nói vừa liều mạng đá chân loạn xạ dưới gầm bàn.
Dây cắm đâu? Dây cắm đâu?!
Bỗng nhiên Dịch Văn Trạch ngẩng đầu, nói với ai đó bên
cạnh, hình như là chỗ cửa.
Mẹ lập tức đặt câu hỏi: “Bắt đầu rồi à? Thần tượng của
con đang nói chuyện với ai thế?”
Ngực Giai Hòa nghẹn ngào: “Sao con biết được.”
Chết sống đều không tìm thấy ổ điện, chẳng lẽ vị trí
thay đổi rồi…
“Thấy thế nào cũng không giống ảnh chụp nhờ con gái?”
Mẹ Giai Hòa chưa kịp nói xong, sau màn hình bỗng xuất hiện một người, cầm một
cái cốc đến phía sau Dịch Văn Trạch, cố ý liếc qua camera, “Ai? Thằng nhóc này
đan