
i động
lại có tin nhắn. Tim Giai Hòa ngừng đập một chút, cũng đoán được là ai, trong
lòng bối rối bồn chồn cầm lên. Quả thật là Dịch Văn Trạch: Đã ngủ chưa?
Cô lập tức ấn nút gọi lại, nhưng rồi ngắt. Tiêu rồi,
mình vừa ngồi khóc xong, nhất định giọng nói sẽ rất khó nghe…
Rất nhanh, bên kia đã gọi lại. Giai Hòa ho khan hai
tiếng để khiến giọng mình trở lại bình thường mới bắt máy, giả bộ thoải mái mở
miệng trước: “Làm sao biết em còn chưa ngủ?”
Đầu dây bên kia dường như đang uống nước, chậm rãi
nói: “Thời gian nghỉ ngơi của em, anh đã rất quen thuộc.”
Bên ngoài là tiếng Tiêu Dư đang tắm. Giai Hòa hơi hơi
chột dạ đi đến cửa sổ, nhìn chăm chăm vào những chiếc xe lướt nhanh trên đường
lớn, ngón tay không tự giác vẽ lung tung lên lớp kính thủy tinh: “Sao anh lại
còn chưa ngủ thế?”
Anh cười: “Đang đợi điện thoại của em.”
Giai Hòa à, bỗng nhiên không biết nên tiếp tục nói cái
gì.
Bình thường khi gọi điện thoại cho ai đó, Giai Hòa
thường nhìn thấy cái gì rồi mới nhớ tới, thuận miệng liền nói ra, nhưng mà nên
nói cái gì với anh bây giờ…Đang lúc cô lâm vào rối rắm vạn phần, Dịch Văn Trạch
đột nhiên hỏi: “Lúc nãy em khóc?”
“…Ừ.”
“Có chuyện gì vậy?”
Giai Hòa chỉ có thể thắng thắn: “Mới xem trailer xong,
bị ngược khóc.”
Bên kia trầm ngâm một lúc lâu, giọng nói mang theo
tiếng cười vang lên: “Lần sau viết thoải mái dễ chịu một chút.”
Cô nghe tiếng anh cười, trong lòng lộp bộp mấy tiếng,
cẩn thận hỏi: “Anh cũng thấy tình cảm đó rất bi kịch sao?”
“Rất hay.”
“Anh xem trailer rồi cảm thấy thế nào?”
Anh thuận miệng phân tích: “Gần đây trong nước không
có phim tình cảm bi kịch, nếu biết tuyên truyền, hiệu quả thu được hẳn rất
tốt.”
Giai Hòa im lặng, sao lại đáp theo cái kiểu…lý trí như
vậy: “Ý của em là anh không cảm động sao?”
Dường như người bên kia đang nghiêm túc suy nghĩ:
“Hoàn hảo, chỉ cần kết thúc tốt, như vậy đủ rồi.”
Không biết vì sao Giai Hòa cảm thấy mình bị đả kích.
“Em xem anh cùng Liêu Tĩnh diễn cảnh lúc đó, khóc thật
lâu.”
Điều cô muốn nói là: Cảnh quay hôn ấy. Nhưng vừa nói
đến bên miệng lại cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng lại còn có điều gì
đó không được thoải mái, không nói ra tốt hơn. Vốn là rất thích xem cảnh hôn
của Dịch Văn Trạch diễn…Miễn là phim có cảnh hôn đều có thể lập tức tìm ra thời
gian địa điểm ở nơi nào. Quả thực vì thay đổi quan hệ mà bắt đầu để ý.
Anh bỗng nhiên nói: “Cảnh hôn chỉ là yêu cầu trong
phim, em đừng để ý.”
Mặt Giai Hòa nóng lên, đã thế mà anh còn nghe ra ý
kia. Nhưng mình là biên kịch nha, nhìn nhiều cảnh như vậy mà lại cần người ta
nói, chẳng phải như vậy là nhỏ nhen lắm sao?
Giai Hòa còn chưa kịp nghĩ ra câu đối phó gì, bên kia
còn có tiếng người cười: “Gia hòa mọi sự hưng, để anh đây dạy cho em cách này.
Về sau cậu ta có nhận diễn cảnh hôn, em cứ ở nhà chờ đền bù. Người khác một lần
thì em liền một trăm lần, cuối cùng nhất định phải chết lặng.”
Là Ngô Chí Luân.
Trong nháy mắt Giai Hòa tưởng mình nằm mơ, bên kia còn
có người ngồi hóng…Cô lập tức ngậm miệng không dám nói thêm, vội hỏi: “Bên cạnh
anh có ai hả?”
“Ừ,” Anh thản nhiên nói, “Ở công ty họp.”
Họp?
Thế nhưng đang họp?
“Em ngủ trước đây.” Cô nhanh miệng nói xong cúp điện
thoại.
Ở trong phòng đi tới đi lui, càng nghĩ lại càng xấu
hổ, chỉ có thể gửi tin nhắn qua:Kỳ thật em không ngại…
Đinh một tiếng, tin nhắn trở về: Không có gì, rất
bình thường. Em ngủ sớm đi.
Nếu là đang họp, nhất định không chỉ có một người ở
đó.
Nhưng mà do Ngô Chí Luân đã nói ra những lời kia,
người khác vừa nghe đã hiểu Dịch Văn Trạch đang nói chuyện với bạn gái qua điện
thoại.
Bạn gái…Giai Hòa lắc lắc đầu, vẫn cảm thấy như là hư
ảo.
Mấy ngày kế tiếp, Giai Hòa bận tối mắt tắt mũi vì cô
bay sang trễ vài hôm. Bình thường đều là họp một buổi, một buổi nghỉ ngơi rồi
sửa sang lại tài liệu. Còn nguyên một tuần này cả ngày đều là họp và họp, sửa
tài liệu đến hơn nửa đêm, ba bốn giờ mới đi ngủ. Cũng bởi vì như thế, cô chỉ có
thể tranh thủ giờ nghỉ gọi điện thoại cho Dịch Văn Trạch một lát, hoặc gửi vài
tin nhắn.
Nhưng như thế này cũng tốt, là tiến hành tiếp xúc theo
‘chất lượng’, Giai Hòa mới bắt đầu chậm rãi mà tiếp nhận rằng, chính mình đang
cùng với anh bên nhau.
Có đôi khi ngại quá Giai Hòa cũng phải hỏi: “Anh có để
ý việc em bận quá hay không?”
Anh lại không để ý gì lắm: “Rất hiếm khi anh có thời
gian rảnh rỗi như vậy, lúc bắt đầu làm việc lại rồi thì lịch hoàn toàn kín, em
phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Giai Hòa nghĩ nghĩ, cũng khó trách, diễn viên muốn yêu
đương cũng thực vất vả. Tình yêu, không nói chuyện vậy sao lại duy trì cảm xúc
được?
Cô tựa người vào hành lang, thấp giọng nói: “Không sao
cả, đến lúc đó em sẽ nhận mấy kịch bản, viết cả ngày cả đêm, sẽ không nhớ anh
nhiều đâu,” Nói cho hết lời, Giai Hòa mới cảm thấy ngượng ngùng, “Nếu anh bận
thì nói cho em biết, em sẽ không quấy rầy anh.”
Có người đi ngang qua hành lang, mỉm cười gật đầu chào
Giai Hòa. Giai Hòa cười lại, có chút lo lắng, sợ nghe được mấy câu cô nói lúc
nãy.
“Em về kiểm tra hộp thư,”