
ông nhìn thấy thái dương, toàn bộ thế
giới sẽ trở nên như thế nào. Ở giờ khắc cuối cùng này, hãy để cho anh ôm em
thật chặt. Ôm em, ôm em, ôm lấy em. Nếu sinh mệnh quả thật vô thường, anh
nguyện bình thản đối mặt mà không sợ hãi. Có em bên cạnh, có sức mạnh của em
trao. Ôm em, ôm em, ôm lấy em…”
Giọng hát nhẹ nhàng, trong trẻo và sạch sẽ, áp chế
không khí sôi sục bên trong.
Rõ ràng là một liveshow, nhưng lại rất im lặng, im
lặng như anh đang ngồi trước mặt cô, hát lên ca khúc đó.
[1'>: 续集 – Sequel là một thuật ngữ
chỉ phần tiếp theo của một câu chuyện / bộ phim.
[2'>: Tiêu Dư 萧余 /xiāo
yú/. Tiếu Tiếu 笑笑 /xiào
xiào/. Mình đoán ở đây có cách phát âm khá giống nhau nên Tiếu Tiếu trở thành
tên thân mật của Tiêu Dư.
Phần tiếp theo, biên tập bên kia vẫn chưa chính thức
ký hợp đồng, chỗ Kiều Kiều đã công bố tin tức, vô số phỏng vấn ùn ùn kéo đến,
thực thực giả giả vô cùng náo nhiệt. Giai Hòa hỏi anh có muốn tiếp tục hay
không, Dịch Văn Trạch lại nghiêm túc trả lời trong lịch làm việc của anh đã
không còn chỗ trống.
Cô nghe xong, nói không nên lời là vui vẻ hay là mất
mát.
Anh diễn, mình sẽ không được tự nhiên, anh không diễn,
không phải anh làm diễn viên chính thì bộ phim này đảm bảo không có ai xem.
Giai Hòa đứng ở dưới lầu công ty chế tác, nhìn chằm
chằm gương mặt cười cuốn hút của anh trên bìa tạp chí nửa tháng trước, đang cảm
thán mình quả là quái đản thì bên cạnh có người kêu cô một tiếng.
Giai Hòa quay đầu nhìn, là trợ lý của đạo diễn Lưu. Cô
trợ lý trẻ tuổi kia vừa cười với cô, vừa nói với ông chủ sạp báo: “Lấy cho tôi
tờ đó.” Cầm về thì trang bìa đúng là ảnh chụp Dịch Văn Trạch, hơi cúi đầu mỉm
cười, tựa hồ là vừa nói xong một câu, đang kiên nhẫn nghe người ta hỏi cái gì.
Giai Hòa trừng mắt nhìn, chính mình cũng mua một
quyển.
Cô trợ lý kia lập tức hai mắt tỏa ánh sáng: “Biên
kịch, chị cũng thích ảnh hả?”
Thích, đâu chỉ là thích…
Cô gật đầu: “Thích rất nhiều năm rồi.” Cô trợ lý vô
cùng thân thiết ôm lấy cánh tay của cô: “Em cũng vậy á,” nói xong mới giật
mình, “Quên mất, bộ này của biên kịch là ảnh làm diễn viên chính đúng hông? Còn
bảo định quay tiếp nữa?”
Giai Hòa ờ à, cuối cùng lại thành giầu đầu lòi
đuôi [1'>: “Ảnh thực chuyên nghiệp, cũng rất lễ phép.”
Nói xong chính mình cũng ê hết cả răng.
Cô gái trẻ giọng êm ái lời dễ chịu, suốt đường đi tầm
10 phút, ngoại trừ than thở mình bỏ lỡ mất buổi biểu diễn, ảnh với bạn gái
thiệt là hạnh phúc vân vân mây mây, cũng không hỏi han chuyện gì nhiều. Hoàn
toàn không giống như mấy fan tầm thường, gặp được loại cơ hội này đều phải truy
tới cùng rằng bản thân như thế nào, cùng đoàn làm phim có thấy cái gì để tám
nữa không.
Nhưng mà nghĩ lại, anh đã lặng yên khiêm tốn nhiều năm
như vậy, fan cũng đều im lặng không động tĩnh theo.
Ngoại trừ lần ly hôn đó ra, căn bản không có tai tiếng
gì nữa.
Ngay cả chuyện đó giải quyết cũng một lần gọn nhẹ,
không trả lời bất cứ vấn đề nào. Cô nhớ rõ sau khi thấy rắc rối trên trang web
chính thức của anh, các fan đều không chút dao động, lúc người lạ hay truyền
thông xông đến phỏng vấn, đa số đều trả lời là thần tượng không thích nói đến
chuyện riêng. Thậm chí còn có người lịch sự nhắc nhở, quá khứ đã là quá khứ,
xin đừng truy hỏi nữa làm gì.
Thiệt tình là…Người nào fan nấy.
Quay lại phòng, mọi người vẫn chưa bắt đầu thảo luận,
cô lật đại một tờ tạp chí ra xem.
Kỳ thật phỏng vấn của anh, nội dung đa phần không khác
nhau lắm, cuối cùng đều khó tránh khỏi dẫn đến vấn đề tình cảm. Người viết bài
này thực ra rất hoạt bát, câu nói đầu tiên: ảnh nói rất rõ ràng nha, ai, vừa
thấy ảnh mỉm cười, tôi lại ngượng ngùng hỏi lại.
“Biên kịch ới,” Bên cạnh bỗng có người gọi cô, “Vợ tôi
mẹ tôi đều đang lùng kịch bản của cô á, tiết lộ tý đi, cô viết gì vậy? Để tôi
về nhà còn có cái mà dỗ vợ.”
Giai Hòa buồn khổ nhìn hắn: “Nói thật, không biết.”
Tuy rằng lão biên tập kia đã giao toàn quyền… Nhưng
mình nghẹn suốt mấy ngày vẫn không nghĩ ra được cái gì, hoàn toàn rỗng tuếch.
Người nọ cười nhìn Giai Hòa mím môi, thuận miệng nói:
“Cô diễn viên nhỏ Liêu Tĩnh kia thực không đơn giản, ngay bộ thứ hai đã đóng
cặp cùng Dịch Văn Trạch, còn lan truyền tai tiếng. Ngày hôm qua còn đăng Weibo
nói thực mờ ám, ‘Cám ơn anh, đã cho em một chút hạnh phúc thoáng qua.’ Trên
mạng tám chuyện rùm beng rồi, rất nhiều kẻ bảo hai người ở Hoành Điếm chơi thâu
đêm đêm nhiều lần.”
Giai Hòa run rẩy, nhóc trợ lý đương đánh máy mấy ý
kiến sửa chữa, thực đứng đắn làm sáng tỏ: “Không có khả năng, đó là trò của cô
ta thôi. Bạn gái thực sự của Dịch Văn Trạch chắc chắn không phải là kẻ có nhân
phẩm như vầy.”
Quả thật là đáng tin, cô nghe xong xương cốt cũng nhũn
ra.
“Từ diễn sinh tình, phân tích ‘hữu mô hữu dạng’
cả.” Người nọ đem máy tính tới, để hai người xem.
(hữu mô hữu dạng: là hình dung việc làm hay mô phỏng
mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể
nói là “ra dáng”. Ở đây đại ý chỉ là phân tích có cơ sở, rất có lý.)
Đại khái chẳng qua là dạo đó hai người trùng