
dỗ. “Tay nghề của ta không tồi nha.”
Hắn nhìn nhìn ta, “Ta ăn không
nổi.”
“Đầu lại đau?”
Hắn lắc đầu.
Ta nghĩ, tám phần là hắn vì
chuyện mình mất trí nhớ mà canh cánh trong lòng. Ta thở dài, nếu đổi lại là ta,
cái gì cũng không nhớ nổi, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ sợ cũng sẽ chán nản
giống hắn. Cảm giác trống rỗng trong lòng chắc chắn rất khó chịu...
“Tỷ tỷ đặt tên cho ngươi được
không?” Ta cười, muốn làm dịu không khí một chút.
Hắn nhìn ta, hồi lâu, gật đầu
cười, “Ừm.”
“Ngươi họ “Khách” giống ca ca vừa
đưa cơm hồi nãy đi. Về phần tên nha, ngươi muốn sớm tìm lại trí nhớ của mình,
gọi là “Khách Ức” đi.
“Khách Ức?”
“Sao vậy? Không thích?” Ta đặt
tên rất hay nha.
“Không phải, ta gọi là “Khách Ức”
rất tốt.” Hắn mỉm cười.
Ta cũng mỉm cười.
“Ngươi xem như vậy không phải rất
tốt sao.” Ta nhìn hắn, “Nhớ không nổi tên mình, tạm thời kêu “Khách Ức”; nhớ
không nổi nhà ở đâu, tạm thời ở lại “Túy khách cư”; nhớ không nổi bằng hữu thân
nhân, hãy coi ta và Khách Lộ thành thân hữu đi. Ngươi cũng sẽ có một cuộc sống
vui vẻ a.”
Ta đi đến một bên, mở cửa sổ ra,
mưa lâu mới bắt đầu quang đãng, ánh mặt trời ấm áp lập tức tiến vào.
“Quên mất, cũng không phải chuyện
xấu a. Những gì không vui trước kia đều đã không còn a, nói không chừng ngươi
vốn vì phiền não mới có thể quên chúng đó!” Ta xoay người cười nói, “Ngươi xem,
ánh mặt trời bên ngoài thật đẹp a, thật muốn đi ra ngoài một chút. Ngươi cũng
nhanh khỏe lại đi, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Khách Ức ngẩn ra nhìn ánh mặt
trời ngoài cửa sổ, sau đó mỉm cười, “Được!”
Ta nghĩ sau một phen khuyên bảo
này hắn hẳn là sẽ nhớ đi! Rất triết lý rồi, chính ta cũng không biết mình có
thể nói ra những lời triết lý như vậy, không bội phục không được! Aiz, đúng vậy
a. Ngày hôm qua tất cả đều quên đi, người ta nói, “ngày hôm qua không thể giữ
lại” đó thôi! Sau này mới là quan trọng nhất. Có cơ hội ta cũng muốn mất trí
nhớ a!
“Đinh tỷ tỷ, để ta rửa chén giúp
tỷ!” Khách Ức cười chạy tới chạy lui, tinh thần tốt một cách kỳ quái.
“Không cần.” Ta lập tức phủ quyết.
“Không được, ta cũng muốn làm
việc giúp tỷ tỷ giống Khách Lộ ca ca!” Khách Ức vô cùng kiên quyết.
Ta cũng biết vậy, nhưng mà...
Loảng xoảng...
“Tỷ tỷ, ta làm bát vỡ nát rồi. Ta
không cố ý... Ta đi quét rác chắc sẽ được!”
“Tỷ tỷ, ta làm chổi hỏng rồi. Ta
không cố ý... Ta đi bổ củi chắc tốt hơn!”
“Tỷ tỷ, ta bổ vào tay...”
“...”
Dù sao vô luận Khách Ức làm cái
gì đều thất bại. Hình như hắn là đại thiếu gia cái gì cũng không cần làm vậy...
Ta cùng Khách Lộ chỉ có thể thở dài.
Nhưng mà, như vậy có lẽ cũng không
tệ đi. “Túy khách cư” vốn yên lặng rốt cuộc cũng có ngày có “tiếng người ồn
ào”, tuy “tiếng người” này chỉ là từ một người. “Túy khách cư” náo nhiệt vui vẻ
không phải cũng rất tốt sao. Cuộc sống một mình cũng chán thôi. Ta cũng rất
chán ghét cô độc mà. Ta bây giờ không phải là một mình a! Này không hẳn không
phải là chuyện tốt. Người, luôn ở chung với người khác khi lớn lên đó thôi. Có
lẽ cuộc sống như thế mới có thể muôn màu muôn vẻ! Nhưng mà... phí sinh hoạt
hình như lại tăng thêm một phần... Tiền của ta a —- Ta tốt bụng như vậy làm cái
gì hả? Tốt bụng lại không thể làm ra cơm ăn a! Mùng hai tháng tám.
Thật là kỳ quái, hôm nay rốt cuộc
là ngày gì? Dường như thật đặc biệt. Nhưng mà, thật sự là nghĩ không ra. Aiz,
trí nhớ của ta a...
“Tiểu Đinh.” Giọng nói rất quen
thuộc, ai a?
“Lưu đại ca, Lưu đại tẩu, Tử Văn.
Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?” Ta nghênh đón.
“Hôm nay là sinh nhật Tử Văn nhà
chúng ta, dẫn nó đến tiệm tốt nhất ăn.” Lưu đại ca cười.
Ta sờ sờ đầu Tử Văn,“ Sinh nhật
Tử Văn a. Bây giờ được mấy tuổi rồi?”
“Năm tuổi.” Tử Văn vươn tay, cười
nói.
A, thì ra là sinh nhật Tử Văn a.
Ngày hai tháng tám, thì ra là như vậy a. Thật là, sao mà ngay cả sinh nhật đứa
nhỏ nhà hàng xóm cũng nhớ được.
Không thể, mệt, hàng năm ta còn
phải giúp nó chúc mừng nữa.
“Lưu đại ca, mọi người ngồi xuống
trước đi.” Ta cười, aiz, có cha mẹ thật tốt. “Vẫn như cũ sao?”
“Đúng.”
“Được,” Ta quay đầu hô, “Khách
Lộ, huynh lại đây tiếp khách.”
“Khách Lộ?” Lưu đại tẩu có chút
khó hiểu.
“Tiểu nhị của ta.” Ta cười giải
thích, phải biết rằng, Lưu đại tẩu cũng có danh là bà nhiều chuyện.
Khách Lộ đi qua, nhấc tay châm
trà.
“Ô, tiểu nhị thật tuấn tú!” Lưu
đại tẩu lập tức phản ứng.
“A, đúng vậy, đúng vậy.” Ta cũng cười nói, “Ta đi làm thức ăn
cho mọi người.”
Phòng bếp tối tăm như vậy, hình như là nên trang hoàng một
chút. Aiz, ngay cả dao cũng bị cùn. Mạng của ta sao lại khổ như vậy a? Ai tới
cứu vớt ta ra khỏi bể khổ nấu ăn đây?
“A, Khách Lộ? Sao huynh vào đây?” Ta xào rau được một nửa,
Khách Lộ đã bước nhanh đến.
“Không có việc gì.”
Không có việc gì? Sắc mặt không bình thường như vậy, lừa ai
hả?
Ta bưng đồ ăn đã làm xong lên, đưa cho hắn.
“Ta... giúp cô thái rau là được
rồi.” Hắn lập tức đi đến một bên thái rau.
Sao lại kỳ quái như vậy a? Ngay cả đồ ăn cũng không chịu đem
lên? Quên đi, ta tự mình mang đi cũng được.
“Huynh không sao chứ?” Ta trước k