
lấy lòng.
“Trước đem mấy món rau đi.” Người
nọ khinh thường nói.
“Vị tiểu ca này, xin hỏi các
người ở nơi này có biết nhà nào họ Giang, cũng mở tửu lâu không?” Đại bá kia
không hề ép buộc ta, bắt đầu hỏi việc khác, nhưng mà sao nghe cũng có liên quan
tới ta vậy?
“Trấn nhỏ này của chúng ta, chỉ
có một tửu lâu này a.” Khách Ức đi lên nói. Không biết vì cái gì, hắn đến đây
không lâu, nhưng đối với mọi chuyện của trấn này đều nắm trong lòng bàn tay.
Trước kia làm gì nhỉ? “Không biết ông chủ Giang ngài tìm kia là người như thế
nào.”
Ta biết Khách Ức cẩn thận kiêng
dè, cũng không nói ra việc ta cũng họ Giang. Ta bất giác nhìn đại bá kia, cẩn
thận nghe hắn nói mỗi một câu.
“Hắn là một người bạn của ta, đã
qua đời nhiều năm... Aiz, ta vốn định tới chỗ này tìm xem, nếu tìm người nhà
của hắn...”
“Khách quan nói tên người đó xem,
có lẽ có người biết.” Khách Ức cắt ngang hồi ức của hắn, hỏi.
“Giang Thành...”
Ta nhịn không được đi qua. “Ngài...
quen gia phụ?”
Đại bá kia mở to hai mắt, “Ngươi
là... Đinh nhi?”
...
Ta vẻ mặt nghi hoặc nhìn đại bá
kia dâng hương trước bài vị cha mẹ. Bạn bè của cha? Chức vị? Không phải chứ...
“Ha ha, không nghĩ tới Đinh nhi
đã lớn như vậy.” Hắn cười vẻ mặt hiền lành, “Thời điểm ta gặp con lần đầu tiên
con vẫn là một đứa trẻ.”
“Ách...” Ta chỉ có thể cười cười.
“A, đã quên giới thiệu. Ta là Thạch bá
bá của con.” Hắn cười.
“Thạch là tảng đá?” Ta khờ ngốc
hỏi, bởi vì không biết như thế nào ta có một dự cảm xấu.
“Đúng.” Ông gật gật đầu.
Nói đến cũng lạ. Không biết vì
cái gì, hạ nhân thô giọng kia bắt đầu có lễ phép hơn rồi. “Người cùng cha ta...”
Đại bá kia cười, “Cha con không
nhắc qua với con sao? Năm đó chinh Tây, chúng ta cùng ở dưới trướng ngoại công
con.”
“Ngoại công?” Mờ mịt a...
“Ngoại công con từng là Kiêu Kỵ đại tướng quân triều đình ngự
phong. Nương con họ Diệp, khuê danh Tri Huệ?”
“Phải.”
“Vậy không sai được.” Đại bá kia cười vui vẻ, “Năm đó chiến
sự chấm dứt, cha con tuy có phong thưởng, nhưng hắn trời sanh tính không ham
danh lợi, vẫn trở về trấn nhỏ này. Ta vào triều làm quan, nhoáng cái cũng đã
hai mươi mấy năm...” Trong giọng nói của ông đượm vẻ tang thương khó hiểu.
Nhà của ta có bối cảnh hiển hách như vậy sao? Hoàn toàn không
nghe cha nói qua... Về phần gia gia thì, hình như là rất phản đối hôn sự của
cha nương ta, đối với bối cảnh thông gia cũng không đề cập tới. Ta mỗi lần hỏi
chuyện ông bà ngoại, người liền chửi ầm lên, đương nhiên, là mắng cha ta...
“Thân thể lão gia tử còn mạnh chứ?” Đại bá kia hỏi.
“Dạ...” Kỳ thật ta cũng không biết, người ít nhất đã ba năm
không có tin tức.
“Lão gia tử tính tình nóng nảy năm đó ta cũng từng lĩnh giáo
qua, vì ta là người trong quan phủ, ta cũng chưa từng thấy qua sắc mặt tốt của
ông, ha ha.”
Bởi vì ghét quan gia, cho nên gia gia mới phản đối hôn sự cha
mẹ sao? Nhưng mà, cũng không sao. Cha mẹ vẫn thành thân. Gia gia đối với nương cũng
không tệ, đối với ta cũng tốt. Sức mạnh của tình yêu thật sự rất vĩ đại.
“Mấy năm nay, con thật sự quá vất vả...” Đại bá kia mở miệng,
cắt ngang suy nghĩ của ta.
“Kỳ thật cũng không có gì...” Ta gãi gãi đầu, hiện tại quan
tâm cũng quá muộn rồi.
“Giang hiền đệ có nữ nhi tâm địa hiệp nghĩa như vậy, dưới cửu
tuyền cũng có thể mỉm cười.” Đại bá kia thở dài, “Chỉ là ta bận việc… quan
trường khúc mắc, nhiều năm như vậy cũng không có làm tròn trách nhiệm bạn bè,
thật sự là hổ thẹn...”
“Kỳ thật cũng không có gì...” Thật không biết như thế nào an
ủi loại chuyện giống như trong sách viết này, trên lưng ta mồ hôi lạnh túa ra.
“Đinh nhi con sau này có dự tính gì không?” Đại bá mở miệng.
Tính? Tiếp tục mở tiệm a. Bằng không phải làm gì? Vấn đề kỳ
quái.
“Thạch bá bá là hỏi con... Có vị hôn phu chưa?” Đại bá thoáng
có chút xấu hổ hỏi.
“Hả?” Ta sửng sốt, “Ngài không phải muốn nói cho ta, hai nhà
chúng ta có chỉ phúc vi hôn...”
“Thế thì không phải.” Đại bá nở nụ cười, “Ta năm đó tuy có ý
này, nhưng cha con nói loại việc này phải xem ý của con.”
Cha thật tốt... cảm động a...
“Thạch bá bá chỉ là hỏi một chút ý của con thôi. Khuyển nhi
kia của ta cũng có đọc qua chút thư văn, võ công mặc dù không dám xưng cao
cường, giữ nhà hộ viện cũng là có dư. Năm nay vừa tròn hai mươi, cùng tuổi con
cũng tương đương. Nếu con có tâm, không bằng...”
Lạnh! Không phải chứ! Này coi là bạn cũ sao? Như thế
nào vậy! Cha ta không phải nói muốn xem ý của ta sao!
“Việc đó, trưởng bối vắng mặt, ta
cũng không tự mình quyết định...” Ta tận lực lễ phép nói.
“Ồ. Đương nhiên đương nhiên. Ta
có phần thất thố. Việc này còn phải chờ lão gia tử trở về...”
Chờ gia gia trở về, vậy thì không
sao rồi. Xem cha ta bị gia gia mắng bao nhiêu năm, cũng biết gia gia cơ bản
thuộc loại không có sắc mặt hoà nhã...
Tên hạ nhân kia đột nhiên thì
thầm vài câu với đại bá. Đại bá gật gật đầu. “Đinh nhi, việc này con tạm thời
để ở trong lòng đi, chờ lão gia tử trở về, ta lại chính thức đăng môn bái
phỏng. Ta còn có chút công sự phải xử lý, trước xin cáo từ.”
“Ta đưa ngài xuống.” T