
ời vị giám
khảo cuộc thi đêm nay bước lên sân khấu, đón nhận tiếng vỗ tay của khán
giả khắp hội trường. Vừa kết thúc công việc giám khảo tại cuộc thi
Malaysia, mười vị giám khảo nét mặt rạng rỡ, sau khi kết thúc bài phát
biểu ngắn gọn, liền nối đuôi nhau tiến về chỗ ngồi bên cạnh Phan Đình
Đình. Phan Đình Đình lập tức cảm thấy vinh dự gấp bội, dáng ngồi yêu
kiều, ánh mắt quyến rũ nhìn Việt Xán, vị trí ghế ngồi của anh quả nhiên
là tốt nhất!
***
Làn sóng âm thanh phía trước dội về hậu trường.
“Nhà thiết kế đầu tiên chuẩn bị mười phút nữa trình diễn!”
Nhân viên ban tổ chức cầm tờ lịch trình trong tay, vội vàn chạy vào hậu
trường thông báo. Vừa ngẩng đầu thấy cảnh tượng trong hậu trường, anh ta hết sức kinh ngạc! Hậu trường vốn dĩ ồn ào náo nhiệt, tất bật, chật
chội bây giờ lại như thể bị đóng băng, gương mặt tất cả mọi người đều kì quặc nhìn về cùng một hướng, bất động.Đôi mắt thăm thẳm như hồ sâu của
Diệp Anh lạnh nhạt lướt qua thanh treo trang phục di động phía trước
Liêu Tu, lướt qua từng bộ trang phục nữ cao cấp giống y hệt thiết kế của cô được treo trên đó. Sau đó, cô nhướng mày nhìn về phía Sâm Minh Mỹ
cách một đám đông khoảng vài mét.
Gương mặt Sâm Minh Mỹ biến sắc hoàn toàn.
Cơ thể mong manh của Sâm Minh Mỹ run rẩy, đứng lên khó mà tin nổi, nhìn
chằm chằm vào những người mẫu đã thay xong trang phục dự thi của Diệp
Anh. Sâm Minh Mỹ lảo đảo bước đến, lồng ngực phập phồng dữ dội!
Đám đông dạt sang hai bên nhường đường cho cô tiến thẳng về phía Diệp Anh.
“Cô…” Sâm Minh Mỹ gương mặt trắng bệch, run rẩy chỉ vào mặt Diệp Anh,
ánh mắt tràn đầy kinh hãi và phẫn nộ: “… Cô đã ăn cắp bản thiết kế của
tôi, đúng không?!”
Đám đông xung quanh ồ lên một tiếng, rì rầm bàn tán.
“Hóa ra là thế.”
Dưới ánh mắt nghi ngờ của đám đông, Diệp Anh cười như hiểu ra điều gì:
“Thảo nào, đáng lẽ phần dự thi của của cô được dành đến cuối cùng, sau đó cô
lại muốn đổi với tôi, nhất định phải trình diễn trước tôi. Sâm Minh Mỹ,
cô mới là người sao chép bản thiết kế của tôi. Cô đừng tưởng rằng vừa ăn cắp vừa la làng, lại được trình diễn trước tôi là có thể đổi trắng thay đen, khiến người khác lẫn lộn thật giả.”
“Cô…”
Sâm Minh Mỹ tức đến hai mắt ngấn lện, cơ thể run rẩy:
“Diệp Anh, cô đừng có ức hiếp người quá đáng! Cô đã ăn cắp bản thiết kế của
tôi, sao chép bản thiết kế của tôi, bây giờ lại vu oan giá họa cho tôi!
Cô đã làm biết bao chuyện hèn hạ, vô liêm sỉ nhưng vì nhà họ Tạ, vì Việt Tuyên, tôi luôn phải giấu kín trong lòng! Song cô càng ngày càng ghê
gớm, càng ngày càng không kiêng nể ai! Cuộc thi quan trọng như đêm nay
mà cô lại dám ngang nhiên ăn cắp, sao chép tôi! Cô thật sự tưởng rằng
tôi yếu đuối đến mức có thể để cô tùy tiện ức hiếp sao?”
Những lời nói hàm ý sâu xa. Đám đông lại xôn xao bàn tán, ánh mắt nhìn Diệp Anh thêm vài phần phán xét.
“Sâm tiểu thư, đây, đây có lẽ là hiểu lầm…” Mặt mũi tái nhợt, Tracy hoang
mang, bối rối đứng chắn trước mặt Diệp Anh: “Tôi tin Diệp tiểu thư không thể làm cái chuyện sao chép này được, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi…”.
Liêu Tu lắc đầu, thâm trầm nói: “Không, đây không thể nào là trùng hợp
được”. Những thiết kế dự thi gần như giống là hoàn toàn giống nhau, sao
chép một cách trắng trợn! Sao chéo không chút che đậy! Là hành vi sao
chép vô cùng nghiêm trọng!
“Còn chưa biết ai sao chép của ai
đâu.” George đã bình tĩnh sau cơn phẫn nộ ban nãy, đứng khoanh tay, vừa
nhai kẹo cao su vừa lạnh nhạt nói, “Thiết kế của Diệp tiểu thư lúc nào
cũng đầy tài hoa, còn những thiết kế của Sâm tiểu thư lại…”.
“George!”, Quỳnh An không vui, “Xin anh ăn nói cẩn thận!”
“George…”
Tracy hoảng hốt kéo George đang định tiếp tục đôi co, lo lắng đến mức sắp
khóc, rồi lại hoang mang nhìn Diệp Anh, phát hiện khóe môi Diệp Anh vẫn
hiện lên nụ cười nhạt.
“Sâm Minh Mỹ.”
Dưới ánh đèn hậu
trường sáng như ban ngày và ánh mắt chăm chú của đám đông xung quanh,
Diệp Anh cười nhạt, chẳng thèm bận tâm đến bất cứ biểu cảm nào trên
khuôn mặt Sâm Minh Mỹ lúc này. Đáy mắt sâu thẳm ánh lên chút thương hại, Diệp Anh nghiêng đầu lại gần, nói thầm bên tai Sâm Minh Mỹ: “Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp”.
***
m nhạc nhẹ nhàng.
Ánh sáng biến đổi đầy mờ ảo.
Trên sàn catwalk, từng người mẫu lần lượt bước ra, trên người họ mặc những
trang phục đẹp đẽ, dáng đi uyển chuyển, trên những chiếc váy xinh đẹp
hoặc là đính đầy kim cương, hoặc chỉ đính nhấn nhá đá quý, dưới ánh đèn
sân khấu rực rỡ đầy màu sắc, lại càng trở nên đẹp như mộng.
Từng tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên từ hàng ghế khán giả hai bên!
Chính giữa hàng ghế đầu tiên, các vị giám khảo đang chăm chú theo dõi, có lúc ghi chép, có lúc trao đổi với nhau. Mười vị giám khảo đến từ các nơi
khác nhau như Hàn Quốc, Nhật Bản, Singapore, Hong Kong, Đài Loan. Ngoài
ra, ban tổ chức còn mời riêng các nhà đánh giá thời trang từ Pháp, Ý.
Sau khi kết thúc cuộc tuyển chọn khu vực Hàn Quốc, Singapore, Malaysia,
họ đều rất trông đợi vào cuộc thi khu vực Trung Quốc đêm nay. Vài năm
trước, cùng với sự tăng mạnh về thực lực kinh tế và khả năng ti