
gười đứng ở trong góc, một người đứng bên cửa sổ, bầu không
khí trong phòng ngưng trệ và cổ quái.
Di động của Sâm Minh Mỹ khẽ rung.
Là một tin nhắn. Xem xong, mặt Sâm Minh Mỹ lộ ra nụ cười ngọt ngào, thân
mật nói với Việt Xán: “Xán, em phải đi chuẩn bị rồi”, sau đó ngồi xuống, tỏ vẻ lo lắng nói với Việt Tuyên, “Tuyên, sức khỏe anh vẫn chưa hồi
phục, đêm nay anh đừng gắng sức quá nhé, nêu không em sẽ… Nếu không em
sẽ không biết phải ăn nói thế nào với bác gái”.
Sâm Minh Mỹ lưu luyến đi về phía cửa.
Cho đến khi Việt Xán như cười mà như không đảm bảo với cô rằng, anh sẽ chăm sóc tốt cho Việt Tuyên, cô mới nũng nịu với anh, đóng cửa rời đi. Nụ
cười tắt dần, Sâm Minh Mỹ rút di động ra, đọc tin nhắn mà Thái Na vừa
gửi đến, “ Baby, ổn thỏa cả rồi!”.
Tin nhắn kèm theo một bức ảnh.
Trong màn đêm, chiếc xe bus du lịch lớn đỗ ở vùng ngoại thành hẻo lánh, các
người mẫu mặt đầy lo lắng, người vội vàng gọi điện, người lại đứng bên
đường cố gắng giơ tay vẫy xe; lớp trang điểm trên mặt người mẫu đã phai
đi rất nhiều, nhưng đó không phải là kiểu trang điểm mà Diệp Anh duyệt
cho họ khi tổng duyệt.
Khu vực chuẩn bị trong hậu trường.
Ánh đèn sáng trưng, huyên náo, chật chội, người ra người vào, các âm thanh
hỗn tạp, mỗi người đều bận rộn với việc của mình. Hai nhà thiết kế trình diễn đầu tiên cơ bản đã chuẩn bị xong, họ rất kinh ngạc khi phát hiện
ra khu vực của nhà thiết kế ăn khách Diệp Anh đến giờ vẫn chưa có bóng
dáng một người mẫu nào!
“Diệp, người mẫu của cô đâu?”
Tranh thủ thời gian rảnh, Reck – nhà thiết kế trình diễn thứ hai bước đến,
quan tâm hỏi han Diệp Anh đang nghiêm mặt. Trong thâm tâm, anh ta rất
thích Diệp Anh, đặc biệt cảm thấy bộ sưu tập “Ôm” của cô quả thực là
thiết kế thiên tài.
“…” Bất an nhìn Reck, gương mặt Tracy đầy vệt nước mắt, đôi môi run rẩy. Khổng Diễn Đình nhún vai, ái ngại nói:
“Người mẫu chưa đến.”
Reck vô cùng kinh ngạc: “Người mẫu chưa đến?!”
Giọng nói của anh ta gây sự chú ý khiến mấy nhà thiết kế quanh đó cũng bước
đến, kinh ngạc hỏi han tình hình khó lòng tưởng tượng nối này. Sắp trình diễn mà không có người mẫu, đối với một show diễn thời trang, điều này
có nghĩa gì mọi người đều đã rõ mồn một, chứ đừng nói đêm nay lại là một cuộc thi. Mỗi nhà thiết kế đều cảm thấy vô cùng sững sờ.
“Sao? Sao lại có thể xảy ra chuyện như thế này chứ!”
Một giọng phụ nữ dịu dàng, ngọt ngào cất lên, mang theo chút kinh ngạc và
nghi hoặc. Các nhà thiết kế rất quen với giọng ấy, quay đầu nhìn lại,
quả nhiên là Sâm Minh Mỹ. Dường như vừa nghe thấy chỗ Diệp Anh xảy ra
chuyện, Sâm Minh Mỹ nhìn Diệp Anh, nét mặt kinh ngạc:
“Không có
người mẫu thì cô định tham gia cuộc thi như thế nào đây?” Đúng thế, cuộc thi đêm nay của Diệp Anh sẽ thế nào đây? Các nhà thiết kế mỗi người một tâm trạng, có người thì thầm bình luận, có người an ủi Diệp Anh.
“Đợi người mẫu của tôi trình diễn xong sẽ để họ đến giúp cô”, nghĩ một chút, Reck nhiệt tình nói với Diệp Anh, “Tranh thủ thời gian, có lẽ vẫn kịp!”
Sâm Minh Mỹ liếc nhin Reck: “Reck, anh thật là tốt bụng, nhưng người mẫu
của anh chưa chắc mặc được trang phục cô ấy thiết kế”, nói rồi cô lại tỏ ra tiếc nuối nói với Diệp Anh: “Sao cô lại có thể phạm sai lầm cơ bản
như vậy chứ? Nếu không muốn tham gia cuộc thi, cô có thể nói thẳng ra,
có biết bao nhiêu nhà thiết kế muốn có có hội này. Cuộc thi đêm nay tôi
trông mong đã lâu, tôi thật không hi vọng chỉ vì cô tạm thời gặp sự cố
mà ảnh hưởng đến danh dự của người giành chiến thắng.”
“Reck, cảm ơn anh.” Không bận tâm đến Sâm Minh Mỹ, Diệp Anh nói với Reck, rồi nhìn về phía cửa ra vào hậu trường, nơi đột nhiên phát ra âm thanh náo
nhiệt, lạnh nhạt nói: “Nhưng không sao, nhóm người mẫu khác của tôi đã
đến rồi”.
Một nhóm người mẫu tíu tít, náo nhiệt bước vào khu hậu
trường, ai cũng cao ráo, thon thả, kiểu tóc và trang điểm đều đã hoàn
thành. Ánh mặt họ lướt qua một lượt, thấy George đang cầm chiếc bàn là
trong tay, lập tức giơ tay vẫy, vui mừng bước đến.
Tracy ngây
người. Ấp a ấp úng, cô ta nhìn những người mẫu như vừa từ trên trời rơi
xuống rồi lại nhìn Diệp Anh một cách khó hiểu: “Họ… Họ là…”.
“Diệp tiểu thư đã chuẩn bị hai nhóm người mẫu”, quay người trên chiếc ghế
xoay, George cười tít mắt, nói: “Tổng duyệt cũng tiến hành hai lần. Diệp tiểu thư nói, xem nhóm nào tốt hơn thì chọn nhóm đó trình diễn trong
cuộc thi đêm nay. Hai nhóm này có vóc dáng cơ bản giống nhau, nên ai mặc trang phục cũng được”.
Sâm Minh Mỹ đờ người, cắn chặt môi!
“…Tôi không biết…”
Tracy ngây người.
“Đúng là cô không biết”, cho đám người mẫu đang ríu ra ríu rít lập tức đu
thay trang phục, George nói, “Có hôm cô xin nghỉ không đến, Diệp tiểu
thư đã bảo tôi phụ trách họ, buổi tông duyệt cũng là một mình tôi đi”.
“… Anh không nói với tôi một tiếng”, Tracy ngượng ngùng, nhìn theo bóng
dáng lạnh lẽo bước đi của Sâm Minh Mỹ, lại nhìn Diệp Anh đang bắt đầu
trao đổi với các stylist, “… thì lúc nãy tôi đã nói không cần phải lo
lắng như vậy”.
“Ha, ha”, George liếc cô ta, nói: “Dọa cô một
chút, lần sau cô mới