XtGem Forum catalog
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326005

Bình chọn: 9.5.00/10/600 lượt.

g nhiên bọn họ phải trả rồi.

Nếu không ông đây cho lật tung hiệu này từ đầu đến chân, xem có chỗ nào

không theo luật phát, để kiếm chác chút ít cho mọi người uống trà.”

Bọn tuần sát đều là người thô lỗ, lục lọi cửa tiệm sẽ làm loạn hết lên, khác nào gây thêm bực tức cho gia chủ.

Vốn dĩ không phải việc lớn, nhưng ông chủ Bảo Hòa Đường từ khi thấy Mạnh

Hưng Đức đến thì sắc mặt rất khó coi. Nghe quan Ngự sử nói, ông ta do dự giây lát rồi vội vàng cúi đầu nói: “Đúng vậy, cứu người chữa bệnh là

trách nhiệm của đại phu phải làm. Vậy việc này đến đây là xong, chúng

tôi bỏ tiền thì để chúng tôi bỏ.”

Hạ Ngọc Cẩn thấy ông ta đồng ý

nhanh vậy, cười hi hi tiến lại gần dò xét cái mặt béo phị một hồi lâu,

cố ra vẻ hiếu kỳ hỏi: “Ai cũng bảo ông là một con gà sắt không nhổ được

một cái lông nào, là người lòng dạ sắt đá nhất, người nghèo đến nhà cầu

cứu chữa bệnh, đều bị đánh đuổi ra. Sao hôm nay lại hào phóng thế? Hay

là trong lòng chột dạ?”.

Ông chủ Bảo Hòa Đường hận một nỗi không

thể cắn anh ta một miếng, khóc lóc thảm thiết nói: “Chẳng phải đây là

tôi nể mặt Quận Vương ngài sao?”

“Thế hả?”. Hạ Ngọc Cẩn đột nhiên cười vẻ dữ tợn: “Ông nể mặt ta hay là giữ thể diện cho đống thuốc giả

mà ông bán? Từ mùa xuân năm ngoái, cha ông mất đi, ông tiếp quản Bảo Hòa Đường, ăn uống đánh bạc chơi gái, không từ việc gì, mỗi lần tôi đi lầu

xanh uống rượu đều gặp ông! Nghe nói ông còn nợ đại ca một khoản tiền

nên mới nghĩ ra mấy chiêu làm ngay một ít thuốc giả trộn lẫn vào trong

đống thuốc thật đắt tiền, để lừa tiền của mọi người. Tuy đã làm thiệt

mấy mạng người, nhưng được bà chị ông là thiếp của Kinh Triệu Doãn dẹp

đi cho chứ gì?”.

Ông chủ Bảo Hòa Đường luôn mồm kêu oan.

Hạ Ngọc Cẩn lạnh nhạt hừ một tiếng, búng tay hướng vào trong phòng.

Vừa rồi, Mạnh Hưng Đức ở ngoài khám bệnh, thu hút sự chú ý của tất cả mọi

người. Vài tên tuần sát và ngự y mà anh ta mang đến đã sớm được lệnh

lặng lẽ vào trong phòng, bịt miệng tên tiểu nhị trong tiệm, lục soát một lượt tủ thuốc, sau đó bưng ra một lô thuốc lớn, vứt xuống nền đất.

Trong đó có nhân sâm cắt lát, linh, chi, tê ngưu giác. Nhìn qua thì

không có gì khác với thuốc thông thường, nhưng cầm lên phân biệt kỹ thì

bên trong đúng là có pha tạp những hàng giả mà người bình thường không

nhận ra.

Sắc mặt ông chủ Bảo Hòa Đường thay đổi ngay.

Mọi người lại được dịp bàn tán. Ánh mắt của ông chủ Bảo Hòa Đường đầy sự căm hận.

Hạ Ngọc Cẩn rất đắc ý, học ngay theo phong thái của vợ, đạp mạnh một cái

vào ngực ông chủ Bảo Hòa Đường, sau đó nhảy hai bước về phía sau, đứng

vững lại, hổn hà hổn hển nói: “Ông đây đã bảo hắn không phải thứ tốt đẹp gì! Còn không mau bắt tên cẩu tặc tội ác tày trời này lại cho bổn Thanh Thiên đại lão gia?!”.

Bọn tuần sai vội vàng tiến lên, bắt lấy ông chủ hiệu thuốc đã tê liệt như một đống bùn nát.

Hạ Ngọc Cẩn đầy nghĩa khí nói: “Trước tiên đánh một trăm gậy! Tống vào ngục! Chờ sau thu sẽ chém!”.

Trong tiếng hoan hô, lão Đầu Dê khóc lóc ngăn Quận Vương đang phải phái người đi tìm đồ để tiến hành phạt đánh ông chủ tiệm: “Mau dừng tay, Tuần

thành ngự sử không có quyền thi hành phạt, phải giao cho Kinh Triệu Doãn xử lý, ngài không thể đánh hắn được...”

Ha Ngọc Cẩn gào lên:

“Dựa vào cái gì mà vợ ta chém người được mà ta thì không! Cút đi! Ông

đây hôm nay không đánh chết tên khốn kiếp này không được!”.

Lão Đầu Dê: “Xin dừng tay! Ngài đánh nhầm người rồi! Đầu của tôi! Ui da....”

Mọi người nhìn về phía xa...

Quận Vương có lẽ vẫn chưa tỉnh rượu thì phải?

Ở góc hẻm cách Bảo Hòa Đường không xa, trong bóng tối có hai bóng người, đang đứng xem sự việc trước mắt đầy hứng thú.

Thu Lão Hổ xuất thân nghèo khổ, không khỏi khen ngợi: “Tướng quân, Quận Vương đúng là có bản lĩnh, lòng dạ cũng rất tốt”.

Diệp Chiêu: “Đương nhiên”.

Thu Lão Hổ: “Tướng quân, ngài không hề ngạc nhiên chút nào, có phải trước đây đã biết Quận Vương là người như vậy không?”.

Diệp Chiêu: “Cũng tạm”.

Thu Lão Hổ: “Tướng quân, Quận Vương làm việc rất tốt, ngài cũng không cần phải lo lắng”.

Diệp Chiêu: “Không lo lắng, chi là đi ngang qua thôi”.

Thu Lão Hổ: “Chúng ta hình như phải đi đến Bộ Lễ để bàn việc Hoàng tử Đông

Hạ đến bái kiến vào tháng sau? Nha môn Bộ Lễ hình như ở phía Tây, chúng

ta đi một vòng lớn như vậy, giờ vẫn còn ở phố Đông, ngài chắc chắn chỉ

là đi qua thôi chứ?”.

Diệp Chiêu: “Đúng”.

Thu Lão Hổ: “...”.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn xa thấy có vài cô nương chớp mắt đưa tình về phía góc

hẻm, liền nghi ngờ vợ đang theo dõi mình nên hùng hùng hổ hổ đi tới xem

xét. Đúng lúc đó nghe có tiếng gió nhẹ lướt qua, sau đó chỉ thấy Thu Lão Hổ một mình đứng ở trong góc của hẻm tối, ánh mắt như hổ trợn tròn,

chân tay không biết làm gì. Ông ta nhìn lên nóc nhà, nhìn ngọn cây, sau

đó lắp ba lắp bắp nói: “Quận... Quận Vương, tôi chỉ đi qua thôi”.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn bốn phía đầy hồ nghi, không phát hiện ra bóng dáng của Diệp Chiêu.

Thu Lão Hổ cố gắng hết sức tỏ ra tư thế vừa anh dũng lại vừa tự nhiên, trên cánh tay nổi cuồn cuộn từng bắp cơ.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn khuôn mặt đen sì khó coi củ