Duck hunt
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325895

Bình chọn: 9.5.00/10/589 lượt.

quyền hắn thì rõ ràng là tự mình làm khó mình rồi.

Nhưng không hối lộ thì sự việc chỉ có thể làm theo phép công.

“Mời đại phu của hiệu thuộc khác đến đây.” Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ một lát rồi

nói tiếp: “Bắt thêm mấy tên đại phu nữa đến, Bảo Hòa Đường này là hiệu

thuốc hàng đầu ở Thượng Kinh, ai biết được có tư lợi lừa đảo hay không.”

Bọn tuần sát được lệnh, đem đến bốn năm tên đại phu, xem bệnh cho đứa bé và đơn thuốc, ai nấy đều gật đầu nói không sai, là một đơn thuốc tốt. Đại

phu của Bảo Hòa Đường nghe thế lấy làm đắc ý, ra vẻ phủi tay nói: “Lão

phu theo nghề y ba mươi năm, làm sao mà xem nhầm bệnh được?!”.

Trương Đại Bảo nghe thế thất vọng tột độ, Trương Hoàng Thị khóc đến mức không nói thành tiếng.

Trong đám người có một đại phu trẻ tuổi không nhịn được, hắng giọng nói: “Nếu như đơn thuốc không có vấn đề, vậy có khi nào thuốc có vấn đề không?”.

Trương Hoàng Thị nghe vậy, vội vàng lấy ra một gói nhỏ, bên trong là một viên

đen sì sì, giơ cao lên nói: “Ở đây còn có bã thuốc, xin đại nhân xem?”

Hạ Ngọc Cẩn vội vàng lùi lại phía sau: “Ta không hiểu nghề y, xem xét cái

gì? Này! Các người đừng chỉ chú ý xem thuốc, trước tiên xem xem đứa bé

có thể cứu được không!”.

Các đại phu xem xong bã thuốc, bàn tán

xôn xao. Có người xem nói không có vấn đề gì, có người lại nói có chút

quái dị, có vài người nói đứa bé còn chữa được, nhưng vài người lại nói

không thể chữa được, cuối cùng lan sang phần y thuật, cãi nhau loạn xị

lên, mỗi người một ý, không ai chịu phục ai. Đại phu của Bảo Hòa Đường

gầm lên: “Cãi cọ cái gì?! Bã thuốc này có thể có vấn đề gì được? Cho dù

Mạnh Hưng Đức có đến, cũng không nói được nửa câu!”.

“Mạnh Hưng

Đức? Ý kiến hay”. Đầu óc Hạ Ngọc Cẩn rút cuộc cũng có chút sáng suốt

lên, anh ta vỗ vào vai lão Đầu Dê: “Đến Thái Y Viện, đưa Mạnh lão đầu

đến đây!”.

Lão Đầu Dê xanh mặt, chần chừ không dám động đậy.

Mạnh Hưng Dức là danh y số một của Đại Tần, được ở trong vương cung, tính

khí ngạo mạn, rất hay ra vẻ. Trừ hoàng thất ra không thèm để ý đến ai

khác. Người bình thường cho dù muốn gặp, cũng chưa chắc đã gặp được, chứ đừng nói bảo ông ta đến đây khám bệnh cho một đứa bé nghèo, rồi điều

tra vụ án.

Hạ Ngọc Cẩn tức giận nói: “Bảo ông đi thì cứ đi!”.

Lão Đầu Dê sợ hãi nói: “Nhưng... Ngự y...”

Hạ Ngọc Cẩn bất chấp nói: “Một ngự y nhỏ bé, là cái thá gì?! Ông đây bảo hắn đến! Hắn nhất định phải đến!”.

Người ngoài nhìn ngự y thì có vẻ cao quý nhưng chẳng qua cũng chỉ là kẻ nô

bộc chuyên dùng để khám bệnh cho Hạ gia mà thôi. Cháu trai yêu quý nhất

của Thái hậu sai bảo, còn do dự nỗi gì?

Lão Đầu Dê phát hiện ra

Hạ Ngọc Cẩn nhậm chức, thân phận quan văn của anh ta cũng như nước dâng

thuyền lên cao, là một chức vị không phải dùng cấp bậc quan lại để đo

đếm nữa bèn mừng rỡ hy vọng: “Nam Bình Quận Vương nói là ngự y nhỏ bé,

thì là ngự y nhỏ bé, mau mời đến!”.

Không lau sau, Mạnh Hưng Đức

liền cõng hộp thuốc, mang theo ba bốn tên ngự y nữa, giục phu kiệu, chạy như bay đến. Ông ta không để ý đến những đại phu khác đang nịnh nọt,

đẩy đám đông ra, tiến lên khom lưng cúi đầu nói với Hạ Ngọc Cẩn: “Quận

Vương sức khỏe không tốt, nên uống ít rượu”.

Trương Hoàng Thị

thấy thầy thuốc danh tiếng nhất Đại Tần đến xem bệnh cho con trai mình,

mắt đờ ra. Trương Đại Bảo bất giác sờ vào túi áo, bên trong hình như vẫn còn ba bốn đồng tiền.

Hạ Ngọc Cẩn nói lại sự tình cho Mạnh Hưng Đức, rồi dặn dò lão Đầu Dê vài câu.

“Đơn thuốc có hơi kém, nhưng tổng thể là đúng với bệnh”. Mạnh Hưng Đức vừa

xem vừa lắc đầu thở dài: “Đứa bé thể trạng yếu, lượng ma hoàng trong đơn thuốc hơi nặng thêm hai phần nên hiệu quả có lẽ bị giảm sút, nhưng

không đến nỗi không chịu được. Có lẽ trong quá trình điều trị bị trúng

gió, cảm lạnh dẫn đến bệnh tình xấu đi?”.

Trương Hoàng Thị thề độc: “Nếu tôi để con bị nhiễm lạnh, thì cho sấm sét đánh cũng không được chết toàn vẹn!”.

Hạ Ngọc Cẩn đền gần hỏi: “Còn cứu được không?”.

Mạnh Hưng Đức châm vài kim cho đứa bé: “Trước tiên dùng nhân sâm cầm cự, tôi sẽ cho thuốc tiêm, cố gắng chữa, vẫn còn có thể cứu được.”

Tật

lớn nhất của ngự y đó là chỉ nghĩ đến hiệu quả chữa bệnh mà không cần

biết đến giá cả. Một đơn thuốc đọc ra như rồng bay phượng múa, giá tiền

có thể làm cho một người khỏe mạnh ngã bệnh ngay. Trương Đại Bảo ngồi

phịch xuống đất, thở gấp. Trương Hoàng Thị nghe không hiểu, kéo chồng,

khóc lóc đòi phải cứu con trai.

Trương Đại Bảo tức đến nỗi tát

cho bà ta một bạt tai: “Đem cả bà và con gái cùng bán vào nhà chứa cũng

không mua nổi một thang thuốc!”. Sau đó quay sang Mạnh Hưng Đức cầu xin: “Thần y, ngài có thể thay thế những vị thuốc rẻ tiền hơn được không ạ?”

Mạnh Hưng Đức theo đuổi sự hoàn mỹ trong y thuật, thế là ông ta tỏ ra khinh

bỉ với bọn quỷ nghèo đói, kiên quyết không đổi đơn thuốc.

Hạ Ngọc Cẩn chán quá ngồi nghịch móng tay, dặn dò: “Nếu đã là do Bảo Hòa Đường y thuật không tốt, không chữa được bệnh, đương nhiên phải chịu trách

nhiệm. Mạnh ngự y đại giá quang lâm, dạy cho bọn họ một bài thuốc tốt,

thuốc trong đơn này, coi như học phí, đươn