Polly po-cket
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329630

Bình chọn: 7.00/10/963 lượt.

sậm hơi

khép vào, bên trong đó toàn là vị của quỷ dữ, Diệp Chiêu nghiến răng

hỏi: "Ngươi không thành thật nói cho rõ ràng, hôm nay ông đây sẽ lột

sạch ngươi ra rồi ném vào lầu xanh!".

Hồ Thanh còn cứng đầu: "Không có gì...".

Diệp Chiêu nổi giận đùng đùng: "Mẹ kiếp nhà ngươi vẫn còn định tam trinh cửu liệt hả?! Nếu không khai ông đây sẽ dùng hình luôn!".

Hồ Thanh rất căng thẳng: "Đừng giận quá mất khôn, sắp sinh đến nơi rồi, cẩn thận đứa bé trong bụng".

Thu Hoa không thèm để ý đây là em rể nhà mình, đứng bên cạnh cười hi hi nói thêm vào: "Tướng quân cứ yên tâm, lão hổ đằng hay thiết sơ lũng tôi đều biết một ít, nể mặt em gái, dù thế nào cũng giữ lại cái mạng cho hắn".

Hồ Thanh biết tướng quân mà đã cố chấp, mình phải khai, không khai cũng

phải bịa ra mà khai, đành phải ngậm ngùi bỏ cái việc hay ho làm cho anh

ta gần đây vui đến phát điên.

"Hoang đường! Hết sức hoang đường!" Diệp Chiêu tức giận vứt anh ta trở về ghế, còn mình thì ngồi lên ghế

Thái sư, gác chân lên ra lệnh: "Đi minh oan cho ông đây! Nếu không cho

gà chó nhà ngươi... hả?!".

Hồ Thanh đành chịu giải thích: "Không trách tôi được, là Quận Vương tự nghĩ lệch lạc đi đấy chứ".

Diệp Chiêu im lặng.

Hồ Thanh tiếp tục giải thích: "Ai mà nghĩ được ra tên tiểu tử ấy lại có ý

nghĩ này? Thực sự không muốn bộ dạng của kẻ lêu lổng, buồn cười!".

Diệp Chiêu vẫn im lặng.

Hồ Thanh cảm thấy bầu không khí lặng lẽ có gì đó không đúng: "Diệp đại tướng quân, cô không định làm thế thật với tôi chứ?".

Diệp Chiêu nghiêm túc hỏi: "Bụng hình như có gì đó kỳ quái".

Hồ Thanh cảm thấy rất lạ nhìn cô: "Kỳ quái thế nào?".

Diệp Chiêu ngẫm nghĩ rất lâu, chọn lọc từ ngử, cố gắng ra vẻ không quan tâm: "Từ khi ngươi bắt đầu, cứ hơi đau đau".

Thu Hoa lu loa: "Chắc là đứa bé lại đạp cô rồi”.

Diệp Chiêu thản nhiên: "Hóa ra là vậy".

Im lặng...

Hồ Thanh: "So với lần trước bị đao chém, cái nào đau?".

Diệp Chiêu suy nghĩ giây lát: "Đều có thể chịu được".

Lại im lặng...

Hồ Thanh đưa tay ra bắt mạch cho cô, sau đó từ trên ghế nhảy cẫng lên, kéo theo Thu Thủy, xông ra ngoài cửa, ra lệnh: "Mau đi gọi Quận Vương gia

về, tướng quân sắp sinh rồi!".

Nam Bình Quận Vương phủ náo loạn cả lên.

"Không vội không vội". Diệp Chiêu vốn rất để ý đến sự uy nghiêm của tướng

quân, cho dù đau đến mức trên trán đã lấm tấm giọt mồ hôi bằng hạt đậu

tương rồi, nhưng vẫn rất thản nhiên đi về phòng sinh. Hồ Thanh không thể chịu đuợc, chỉ đạo bảy tám phụ nữ khỏe mạnh xông lên, khiêng cô chạy về phía phòng sinh.

Khi các bà và các a hoàn đều đã vào vị trí, đám vợ bé chạy đến xem, bà đỡ chỉ định sẵn chạy đến, An Thái Phi cấp tốc đi đến. Hạ Ngọc Cẩn là người về cuối cùng vì còn ở bên ngoài đi hết các

ngõ ngách tìm mua cho vợ nhân hạt dưa, cậu ta về đến nhìn thấy quang

cảnh hỗn loạn, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đầu óc vốn đủ dùng bây giờ

trở nên bấn loạn, cả người như đang bay trong sương và mây, hạt dưa vứt

lại trong bụi hoa, ngay cả bản thân mình cần làm gì cũng quên sạch, cứ

đi vòng quanh trong sân như con thú bị nhốt.

An Thái Phi bình

tĩnh chỉ huy, vì cái thai này của Diệp Chiêu bà đã thắp mấy trăm nén

hương trước bàn thờ Phật, chỉ mong có được đứa cháu ngoan ngoãn với thân thể giống như mẹ nó. Nay kết quả sắp được mở ra, bà đứng ngồi không

yên, một đằng khuyên con trai phải bình tĩnh, một đằng lại làm rách cả

khăn tay lụa xanh trong tay mình.

Không ngờ rằng, cái thai này của Diệp Chiêu lại không thuận lợi.

Trong phòng sinh không giống như bình thường, các bà đỡ ai nấy đều như sắp

lâm trận, dựa vào kinh nghiệm thông thường, nỗ lực an ủi và động viên

sản phụ.

Không ngờ, người đáng phải lo lắng sợ sệt nhất là sản

phụ thì vẫn oai phong như rồng hổ, nỗi đau đớn của việc sinh con đau hơn bất kỳ vết thương nào từng bị trước đây, dũng mãnh như cô, cũng đau đến mức gào thét chửi bới.

"Giết! Tên ranh con đáng chết! Còn không cút ra đây cho ông!".

"Vứt mẹ nó đi! Còn không ra đây ta đánh cho bằng chết trên võ đài!".

"Đồ con rùa rụt cổ! Đồ con chuột không có gan! Có xứng là con trai của Diệp mỗ không?".

Các bà đỡ và những người xung quanh đều rất muốn chết...

An Thái Phi lại đọc mấy lần kinh.

Hạ Ngọc Cẩn đứng ngoài cửa điên cuồng gọi vào: "Thê tử, nghìn binh vạn mã

nàng đều có thể qua được, việc nhỏ nhặt sinh con cái này, đừng để ta lo

lắng đấy!".

Diệp Chiêu: "Biết rồi! Tên nhóc con đáng chết này không chịu ra!'.

Sắc mặt của An Thái Phi thay đổi không biết bao nhiêu lần.

Hạ Ngọc Cẩn nước mắt như mưa: "Thê tử gắng lên, con trai chúng ta không phải là thằng nhóc con!".

Diệp Chiêu không chịu được nữa, vỗ vào giường gào: "Cơn đau khốn kiếp này!".

Có một bà đỡ lặng lẽ đi ra ngoài, ngại ngùng nói với Hạ Ngọc Cẩn: "Quận

Vương gia, thai của Tướng quân không thuận, sợ là khó đẻ rồi, chỉ

sợ...".

"Không!". Hạ Ngọc Cẩn hồn bay phách lạc, đẩy bà đỡ ra xông thẳng vào phòng sinh: "Thê tử ơi!".

Vừa xông vào trong, anh ta nhìn thấy trong chậu toàn là máu, nghe thấy Diệp Chiêu hung hăng nói với bà đỡ: "Mang dao bạc ra đây! Đợi ta rạch bụng

ra, ta không tin lấy được tên tiểu tử khốn