
đã làm xong rồi, tôi đã giữ thể diện cho toàn bộ
người nhà cô rồi phải không?”.
Diệp Chiêu hơi lùi về phía sau, nói: “Đúng, về sau cũng nên như thế”.
“Được thôi, quan hệ của hai chúng ta không tốt cũng đành, tuy nhiên đừng để
người lớn phải lo lắng. Nhưng mà…” Hạ Ngọc Cẩn cẩn thận hỏi lại: “Tôi đã giữ thể diện cho người nhà của cô thì cô cũng phải giữ thể diện cho
người nhà của tôi chứ?”.
Diệp Chiêu ngẫm nghĩ một lát đáp: “Nên như vậy, có việc gì tôi giúp được thì anh cứ nói”.
“Giúp thì không cần”, Hạ Ngọc Cẩn nghịch nghịch chiếc bao giữ ấm trên tay rồi thong thả nói: “Hôm qua mẹ khóc và nói với tôi, người ngoài đều cười
chê con dâu bà lấy về kênh kiệu, không hiếu thảo, làm cho bà bị bẽ mặt,
giờ bà không dám ra khỏi nhà. Cho nên bắt đầu từ ngày mai, sáng tối cô
phải đi theo bà làm tròn phận con dâu, học lễ nghi, bố trí bữa ăn, nói
chuyện gia đình, để chặn miệng những người hay đưa chuyện”.
Diệp Chiêu ngẩn người ra một lúc.
Hạ Ngọc Cẩn cười như một con tiểu hồ ly đang có mưu mô xảo quyệt: “Tướng quân à, tôi tin cô hoàn toàn có thể làm được”. Tại bản doanh kinh sư ở Thượng Kinh, tướng quân đứng khoanh tay, khẩn cầu với giọng khẩn
thiết: “Giao tình sinh tử đã nhiều năm, nay gặp phải cửa ải khó qua,
mong các anh em giúp tôi một tay”.
“Dạ!”. Mọi người hưởng ứng
nhất loạt. Sau đó tất cả chia nhau ngồi thành hai hàng, mỗi người trên
tay đều cầm cây bút lông sói, trước mặt trải một tờ giấy trắng. Bên trên mỗi tờ ghi các tiêu đề như “Đạo cư xử giữa mẹ chồng và nàng dâu”, “Chủ
đề của phụ nữ”, “Kế sách để hiếu thuận với mẹ chồng”…, mặt mũi ai nấy
đều nhăn nhăn nhó nhó.
Ở Đại Tần, nhà binh thường thông gia với
nhà binh. Mẹ của Diệp Chiêu được coi là hổ nữ tướng môn dũng mãnh trong
gia đình, bà ngoại của cô cũng là hổ nữ tướng môn, còn thái tổ mẫu đã
mất lại là hiệp nữ giang hồ, họ đều là những người phụ nữ phóng khoáng.
Trước đây quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng khá tốt, nhưng cũng không tránh khỏi những lúc xảy ra cảnh song hổ tranh bá, tam hổ xưng hùng, khi bộc
phát thì đến cả Diệp lão thái gia cũng phải tránh ra chỗ khác. Chị dâu
Hoàng Thị tuy nhìn thì có vẻ mềm yếu, nhưng múa liễu diệp đao pháp cũng
rất đẹp mắt, những người đàn ông bình thường cũng khó mà lại gần được.
An Thái Phi lại là người phụ nữ kinh kỳ truyền thống, rất trọng quy tắc,
tính tình mềm yếu, cũng chỉ thích kiểu quan hệ mẹ chồng nàng dâu thông
thường. Cho nên Diệp Chiêu thấy vô cùng khó khăn trong việc lấy lòng mẹ
chồng, cho dù có sức lực nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng Diệp Chiêu là người nhất ngôn cửu đỉnh, nên việc đã nhận lời, nhất định phải làm đến cùng.
Diệp Chiêu không muốn tìm Hoàng Thị để bàn bạc việc này vì sợ sẽ làm cho
người nhà mình càng lo lắng. Vì vậy Diệp Chiêu quyết định triệu tập tất
cả anh em đồng liêu trên sa mạc năm đó, mở một cuộc họp tác chiến, phân
chia nhiệm vụ cho từng người rồi ra lệnh cho họ về nhà hỏi vợ và mẹ của
mình, học hỏi kinh nghiệm, sau đó phải quay lại báo cáo tình hình cụ
thể.
Riêng Mã Mộ Liêu không đồng ý, nói nhỏ một câu: “Đây không phải là việc của đàn ông làm, tôi làm sao có thể…”.
Diệp Chiêu lập tức giận dữ trợn mắt, quát lớn: “Ngày nay thiên tử lấy hiếu
đạo trị quốc! Ngươi đến hiếu thảo với mẹ mình cũng không biết! Đúng là
hỗn láo! Ngươi có biết tề gia trị quốc bình thiên hạ là gì không?! Bây
giờ đến gia đình ngươi cũng không để ý, nói gì đến tòng quân nhập ngũ,
bình định thiên hạ?! Bản Tướng quân trọng nhất là hiếu đạo! Cắt của
ngươi ba tháng tiền lương, quay về mà suy nghĩ về cái sai của mình đi!
Khi nào hiểu ra phải hiếu thuận với mẹ già thế nào thì hãy đến gặp ta!”.
Bọn Mộ Liêu sợ quá không dám coi thường đành ngoan ngoãn cầm bút, vắt óc suy nghĩ kế sách.
Diệp Chiêu dựa vào ghế Thái sư giám sát mọi người làm việc một lúc, sau đó uống một ngụm trà, hỏi Thu Thủy: “Hồ Ly đâu?”.
Thu Hoa vội vàng bước lên trả lời: “Quân sư dặn lại rằng ngài một là không
có mẹ, hai là không có vợ, thực sự không giúp được gì, nhưng nhìn bộ
dạng buồn rầu của tướng quân, lòng ngài không vui. Thôi thì đành đi ra
chùa Đại Phạn gần đây, tìm hòa thượng thắp ít hương, chúc cho tướng quân mã đáo thành công, vạn sự như ý”.
“Cút mẹ hắn đi! Còn thắp hương làm gì?!”. Diệp Chiêu suýt nữa bị sặc nước trà, cô đập bàn quát lớn:
“Tên khốn kiếp lần trước còn nói hắn là truyền nhân đạo giáo!”.
Thu Thủy vội vàng chạy lại đỡ lấy tướng quân.
Đầu bên kia, trong An Vương phủ, An Thái Phi cũng đang chuẩn bị tâm lý. Tất cả những người làm mẹ đều mong muốn có một người con dâu hợp ý mình,
nói gì đây lại là con dâu của đứa con trai mà bà yêu thương nhất, càng
phải rèn luyện kỹ càng, cho dù gia cảnh có kém một chút, dung mạo bình
thường, cũng phải là con gái danh giá dịu dàng hiền thục, phải biết lo
cho gia đình, chiều chuộng tướng công.
Thánh chỉ ban hôn đến, bà
thấy như sấm nổ bên tai. Trong thâm tâm bà biết ngay rằng đứa con trai
yêu quý của bà đời này sẽ không có ngày nào được yên nữa, nghĩ đến đó
nước mắt bà cứ chảy hết đợt này đến đợt khác. Trước khi tổ chức lễ cưới, Th