
tính, có thể ở lại kinh thành, chúng ta tăng cho cô
ấy nhiều của hồi môn, chặt chẽ theo sát là được. Có sự giám sát của Nam
Bình Quận Vương phủ và Tuyên Võ Hầu, lại thêm tài mạo của Tích Âm, bọn
họ cũng không dám ngược đãi đâu…”.
“Đúng vậy, hai cách đều ổn”.
Diệp Chiêu vuốt ve cổ cậu ta, dường như đang nghĩ gì đó, “Nhưng thiếp
vẫn phải làm rõ cái cô ấy muốn là cái gì”. Cô ấy hơi cúi xuống, trong
mắt cô ấy ánh lên tia nhìn sắc lạnh, trong nháy mắt biến mất ngay.
Ý của Liễu Tích Âm rất kiên quyết, cô ấy khóc nói: “Xảy ra chuyện này,
làm gì có mặt mũi nào mà đi tìm đối tượng tốt chứ, không bằng xuất gia
làm ni cô để giữ mình trong sạch”.
Hồng Oanh ở bên cạnh cũng khóc lóc nói: “Tướng quân, người thương xót tiểu thư nhà chúng tôi một chút
đi. Xảy ra chuyện này rồi, cô ấy làm sao có thể ngẩng đầu làm người đây, người hãy cho cô ấy một thân phận ạ”.
Diệp Chiêu an ủi vài câu, gật đầu đồng ý: “Việc này vô cùng quan trọng, đợi ta viết thư thương lượng với Liễu cữu phụ vậy”.
Tin tức truyền đi, cả hậu viện đều sắp nổ tung lên.
Dương Thị tức đến nỗi toàn thân run lên. Liễu Tích Âm là em họ của tướng
quân, lại xuất thân gia giáo, cảm tình nồng hậu. Còn mình là thứ nữ của
một ông quan thất phẩm nhỏ xíu, nếu lấy cô ta về, nhất định sẽ cướp lấy
quyền quản gia của mình. My Nương biết mình không phải là đối thủ, e sợ
sau này ban thưởng sẽ để tiểu thư chọn xong rồi mới đến lượt cô ta, cũng vô cùng lo lắng. Huyên Nhi thật thà, từ việc của cha và anh mình đến
nay, trong lòng cảm kích nhất tướng quân, duy chỉ sợ em họ của cô ấy
xinh đẹp cướp mất sự sủng ái của Quận Vương, cũng thấy không phải cho
tướng quân. Ba người phụ nữ không có việc gì liền đi đến trước mặt Liễu
Tích Âm, một mặt vừa ca ngợi tình cảm sâu đẹp của Quận Vương và tướng
quân, một mặt vừa nói bóng nói gió, thi nhau cười chế nhạo con hồ ly
tinh đó, chỉ mong cô ta nhanh chóng từ bỏ cái ý định khốn khiếp đó.
Liễu Tích Âm không thèm để ý đến chuyện đó, cũng không đi tìm Diệp Chiêu để
tố cáo, thái độ với mọi người vẫn rất hòa thuận. Ba người tiểu thiếp tức giận trút hết vào tấm khăn thêu, nghiến răng ken két, chạy đi tìm tướng quân nói từ trước đến nay vẫn có quan niệm em họ đều là người phá hoại
hạnh phúc gia đình và là một đối thủ lớn.
Mỹ nhân tuyệt sắc và
Quận Vương phong lưu, ồn ào lan khắp kinh thành. An Thái Phi biết được
tin này, nhìn Liễu Tích Âm, thấy khi nhắc đến con trai bà ấy, thì e thẹn trả lời, dường như thật lòng ái mộ, nên cũng không coi trọng con dâu
nhà mình lắm. Trong bụng thật sự vui mừng vì thấy con mắt của cô nương
này thật sự tốt, vội vàng chạy tới phủ Nam Bình Quận Vương, tìm thấy
Diệp Chiêu, liền ưỡn ngực ngẩng cao đầu ra lệnh: “Liễu cô nương cũng là
một người tốt, lòng dạ lương thiện. Cô làm chủ mẫu không được ghen tị,
lập tức đón cô ta về! Để nhà ta nâng cao gia thế! y da, Hạ Ngọc Cẩn con
tôi thật là đáng thương, mấy anh em như nó trong nhà đều có bốn năm
thiếp phòng, bảy tám thông phòng, làm mẹ có mấy đứa cháu để bế bồng rồi, còn nó đến bây giờ vẫn chỉ là mấy người tôi chọn, thật là đáng thương,
thật là…”.
Lời của bà ta vẫn chưa nói xong, bỗng nhiên thấy bị nhìn đến nỗi dựng cả tóc gáy lên, toàn thân lạnh toát, rùng mình.
Diệp Chiêu bình thường rất khiêm nhường, đối với bà ấy cũng rất cung kính.
Tuy dáng điệu có hơi cứng nhắc một chút, hành vi hơi nam tính nhưng chưa bao giờ khiến cho bà ấy khó thở, sát khí đằng đằng, khiến người khác
cảm thấy sợ hãi như bị xử lăng trì như lúc này.
An Thái Phi hít vào luồng hơi lạnh toát, không nói nữa, đờ đẫn nhìn Diệp Chiêu đang đứng giữa phòng, hai chân hơi nhũn ra.
May mà, cái cảm giác sợ hãi này nhanh chóng biến mất, nhanh đến nỗi tưởng như chỉ là ảo giác.
Khuôn mặt của Diệp Chiêu vẫn điềm nhiên như thế, hình như chưa từng xảy ra gì cả, nói năng vẫn ôn hòa cố ý hạ giọng như trước: “Mẫu thân nói rất
đúng, chỉ cần Hạ Ngọc Cẩn đồng ý, con nhất định sẽ đón cô ấy về”.
An Thái Phi thấy đối phương không phản bác, cũng không dám ở lại lâu, ấp úng nói vài câu tức giận, rồi vội vàng rời đi.
Thu Hoa bước lên, lo lắng nói: “Tướng quân… người thực sự muốn đón Liễu cô nương về sao?”.
Thu Thủy cũng không yên tâm: “Người đối xử với Quận Vương tốt như thế,
thương yêu cậu ta như thế, nhỡ ngày rộng tháng dài, cậu ta lại thích
Tích Âm cô nương thì làm sao đây? Tướng quân, người quá thiệt thòi rồi”.
“Chẳng có gì là thiệt thòi hay không thiệt thòi cả. Ta yêu thương anh ta,
nhưng không có nghĩa là muốn anh ta cũng yêu thương lại như thế, việc
này không thể miễn cưỡng được”. Diệp Chiêu không hề quan tâm nói: “Còn
về việc đón hay không đón em họ vào nhà, chỉ cần anh ta đồng ý…”. Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói lại lần nữa: “Chỉ cần anh ta đồng ý, thì ta sẽ làm
theo”.
Diệp Chiêu đứng dậy, bước ra cửa, nhảy lên Đạp Tuyết, nhanh chóng tìm đến chỗ Hồ Thanh.
Sau khi đến nơi, Diệp Chiêu kéo Hồ Thanh đang ngủ trên chiếc trường kỷ Quý
Phi, ra lệnh: “Viết một bức thư cho Liễu cữu phụ, hỏi ông ấy xem Liễu
Tích Âm thực sự có phải không biết tí võ công nào không?”.
Hồ Thanh mở he hé