
c lưu manh mà Diệp Chiêu đã từng làm, rõ ràng là, hà hà… người và thần đều tức giận.
Lang thang ở trên phố, vài câu ngứa miệng là cắt tai người khác, uống rượu
say đánh gãy chân người khác, vì thù riêng mà nửa đêm đi đánh gãy chân
người ta, đã từng chặt tay người khác, đã từng bức tử người khác… Nếu
không phải cô ấy thay đổi thái độ rất tốt, lại lấy công chuộc tội, thì
không ít người dân Mạc Bắc hận một nỗi không thể lôi cái đồ xấu xa độc
ác này ra để xử lý theo vương pháp.
Hồ Thanh rất quan tâm: “y da, trước đây cô thế nào, từng là khổ chủ bị cô đánh gãy xương, đánh thương sống mũi, nên tôi rất rõ rồi. Không cần phải giấu giấu giếm giếm, cô
rốt cuộc đã từng làm việc gì có lỗi với em họ Tích Âm hả? Nói nghe xem
nào”.
“Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát lắm…”. Ánh mắt
kiên định của Diệp Chiêu bắt đầu hơi nghiêng về bên trái, để tránh cái
nhìn trực diện của đối phương. Hồ Thanh sờ cằm, mắt nhắm hờ nhìn kỹ cô
ấy rất lâu, than thở nói: “Tốt xấu gì cô cũng phải nói về người con gái
ấy cho tôi chứ, tóm lại là hiểu thêm một chút được không? Chúng ta lại
là anh em nói những lời gan ruột, dù không phải là chuyện gì lớn lao, cô cứ giấu giấu giếm giếm lại giống như trong lòng có ma quỷ, cứ coi là
giấu được một lúc, chẳng lẽ giấu được cả đời sao? Đi điều tra một chút
là biết ngay mà”.
Diệp Chiêu biết khả năng thu thập tin tức của
anh ta, có ý muốn điều tra thì nhất định giấu không được, đành phải ấp a ấp úng mở miệng nói: “Chuyện đó tuyệt đối là do tôi không có óc, không
có liên quan gì đến cô ấy, lại là làm lúc tuổi còn trẻ. Anh nhất định
không được vì thế mà coi thường cô ấy”.
Hồ Thanh hỏi: “Có liên quan tới danh tiếng hả? Hình như tôi đã nghe người ta bàn tán”.
Diệp Chiêu im lặng gật gật đầu.
Hồ Thanh: “Cô làm hại danh tiếng người ta?”.
Diệp Chiêu nặng nề gật đầu.
Hồ Thanh hào hứng lấy một chiếc ghế lại, từ từ ngồi xuống, uống một ngụm trà đặc giải rượu: “Cô nói tiếp đi”.
Diệp Chiêu thấy người em họ đẹp nhất chưa được ai chọn, trong lòng rất khó
chịu, cuối cùng mở miệng nói: “Tích Âm say mê múa, lại có tài năng thiên phú”. Mắt của Hồ Thanh nheo nheo, lại uống tiếp một ngụm trà đặc nữa,
có phần hiểu ra.
Phong tục Đại Tần tuy cởi mở, nhưng con gái không phải là không có chút cấm kỵ nào.
Ưa linh vũ nhạc thuộc tiện tịch, không phải là thứ dùng để tiếp khách,
chính là những người con gái bán thân ở lầu xanh, thuộc loại chơi bời,
cho dù được đại quan quý nhân theo đuổi, đều không thể thay đổi được địa vị bị người ta coi thường. Vì thế tất cả những nhà đứng đắn, đều cấm
chỉ để con gái đi học những kỹ nghệ lầu xanh này. Những nhạc khí thường
thấy chỉ có đàn và tiêu được văn nhân mặc khách tôn là những thứ của
quân tử, có thể dùng việc tu thân dưỡng tính để học. Đến cả đàn tỳ bà vì là một loại có nguồn gốc từ hải ngoại nên cũng bị coi thường xem nhẹ,
bao nhiêu lần diễn tấu ở ngoài chợ và trong lầu xanh. Còn về nhảy múa
cái kỹ nghệ phô diễn cơ thể, càng là chỉ có những người con gái sinh ra
để bán thì mới học.
Cả nhà Liễu gia theo quân đội. Cha của Liễu
Tích Âm tuy làm bàng chi, cũng là một chức quan nhỏ, nếu để người khác
biết được cô ấy thích múa, rõ ràng là mất thể diện. Nếu để lại tiếng
phong lưu, không chỉ bản thân không tìm được một mối tốt, đến cả chị em
cũng bị nghi ngờ gia giáo có vấn đề. Diệp Chiêu lại không cần danh
tiếng, là đồ vô lại không quan tâm đến danh dự của chị em mà cũng không
muốn thỏa hiệp, Diệp gia sống chết cũng phải giấu tiệt thân phận nữ nhi
của cô ấy, chính là sợ làm mất thể diện của những chị em khác. Chỉ định
là sau khi đợi cô ấy lớn lên sẽ đuổi ra ngoài du ngoạn giang hồ, lấy
danh là đạo sĩ, hòa thượng, đơn độc cả đời. Còn về sau này bị Hoàng
thượng ban hôn, do Hạ Ngọc Cẩn một con thỏ to đầu lấy cô ta, đó là niềm
vui ngoài ý muốn, các vị trưởng bối của Diệp gia từ trong hầm mộ đều
cười vui vẻ.
Liễu Tích Âm môn đối không đủ, cũng không có tư cách được ban hôn, chỉ có thể dựa vào đức hạnh dung nhan lời nói cử chỉ để
tìm một người chồng tốt. Vì thế nhất nhất không thể chọn sai đường được. Lúc cô ấy mới chỉ sáu tuổi, lần đầu tiên bị Diệp Chiêu lén lút dẫn đi
chơi, gặp phải Công tôn nương tử đang biểu diễn múa kiếm, cứ như bị ma
nhập liền thích luôn. Tay áo tung bay, hình như có thể che cả vầng trăng sáng trên trời, váy áo phảng phất, dường như đang đi lại trên mặt biển
đầy sương khói vô biên vậy, thanh bảo kiếm trong tay như một con rồng
đang sống vậy, vùng vẫy trong biển lớn, khiến cô ấy dường như rơi vào
một thế giới khác, đẹp đến nỗi như trong giấc mộng vậy. Tiếp đó là lăng
ba vũ, múa quạt, múa nghê thường, mấy cô nương múa giống như tiên nữ
giáng trần vậy, cử chỉ tay chân đều là những cảnh đẹp mê hồn.
Cô
ấy trẻ con cứ đắm đuối nhìn theo, lén lút phác họa lại trong tay áo, sau khi về nhà đóng cửa lại, lén lút luyện tập ở nơi không có người. Nhìn
vào mặt nước, nhìn vào trong gương, chăm chỉ luyện tập môn múa mà cả đời sẽ không có người cổ vũ.
“Múa là vẻ đẹp và sự cảm động của việc
tập trung hòa hợp giữa vạn vật của trời đất, l