XtGem Forum catalog
Tướng Công Thật Vô Lý

Tướng Công Thật Vô Lý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321835

Bình chọn: 9.00/10/183 lượt.

n cứng rắn, nàng nhịn không được nắm chặt, muốn nhìn một chút đến cùng nó có bao nhiêu to lớn.

Khóe miệng Thẩm Tướng Khuyết co quắp, thanh âm trở nên trầm thấp, “Muội trêu đùa huynh sao?”

“Muội không có” Nàng đỏ mặt phủ nhận, muốn buông tay ra, nhưng hắn đè lại tay nhỏ bé của nàng, không để cho nàng buông ra.

Hoa Điệp mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy hơn.

“Tiếp tục” Hắn ra lệnh.

“Tiếp tục?” Nàng ngây ngẩn cả người, không hiểu hắn muốn nàng tiếp tục cái gì?

"Tay của muội."

“Tay của muội?”

“Đùa giỡn nó như vừa rồi.” Thanh âm Thẩm Tướng Khuyết càng thêm khàn khàn, trong mắt lóe lên thống khổ và vui thích.

“Huynh thích?” Hoa Điệp mở to hai mắt, nhìn hắn hết sức hưởng thụ, nàng cẩn thận mở miệng hỏi thăm hắn.

“Ừ!” Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, đồng thời chỉ dẫn tay nàng, “Muội thử cử động lên xuống, không cần phải quá dùng sức.”

Hoa Điệp cử động theo chỉ dẫn của hắn, tay nhỏ bé cầm lấy cứng rắn của hắn, cảm giác được hắn to lớn nóng rực.

Khi nàng chậm rãi cầm cái to lớn kia lên xuống, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt hơi vặn vẹo, từ trong cổ họng dật phát ra tiếng thở dốc, “Ừ. . . . . .”

Nghe âm thanh khàn khàn rên rỉ của hắn, Hoa Điệp giật mình, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng cực kỳ đau khổ của hắn.

“Có đau không?” Hoa Điệp lo lắng nhìn hắn.

“Không, không phải là đau. . . . . .”

“Nhưng mà vẻ mặt huynh giống như là rất thống khổ?”

“Đó không phải là thống khổ, cũng giống như muội sung sướng vừa rồi, muội cũng cho huynh cảm thụ giống như vậy.” Thẩm Tướng Khuyết nói nhỏ .

Hoa Điệp mừng rỡ tươi cười lộ ra lúm đồng tiền, “Muội cũng làm cho huynh vui vẻ?”

“Đúng vậy, không sai.”

Hoa Điệp hưng phấn, bàn tay cầm lấy bộ vị của hắn càng thêm tăng nhanh tốc độ.

Săc mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên ửng hồng, dữ tợn nói, “Đủ rồi, đừng làm nữa, tiếp tục nữa huynh sẽ. . . . . .”

Hắn còn chưa có nói xong, cứng rắn nóng bỏng của hắn liền bắn ra chất lỏng màu trắng, làm Hoa Điệp ngây ngẩn cả người.

Nàng cảm thấy mình giống như vừa gây ra họa?





“Thật đáng chết, muội…!” Trong mắt Thẩm Tướng Khuyết dấy lên lửa giận. Hắn thế mà dễ dàng ra như vậy

Đối với hắn mà nói, chuyện này đả kích đến tự tôn và mặt mũi.

“Tướng Khuyết ca, huynh tức giận sao?” Hoa Điệp rúc cổ, trong mắt mang theo áy náy, mặc dù nàng không biết mình đã gây ra hoạ gì.

“Huynh muốn muội phải chịu trách nhiệm.”

“Chịu trách nhiệm cái gì?” Nàng cẩn thận hỏi.

Đột nhiên Thẩm Tướng Khuyết đẩy nàng ngã xuống giường, vẻ mặt âm u, rất dọa người.

Hoa Điệp nằm ở trên giường, tâm tình thấp thỏm bất an, ngửa đầu nhìn khuôn mặt âm tình bất định của Thẩm Tướng Khuyết, ngực liên tục kinh hoảng.

Gương mặt tuấn tú của hắn tới gần, không nói một lời đôi môi đột liền phủ lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi ngang ngược đoạt lấy mùi vị ngọt ngào của nàng.

Hoa Điệp ưm một tiếng, thân thể căng thẳng bắt đầu buông lỏng.

Đột nhiên, nàng cảm thấy hạ thể bị cái gì đó ma sát, mà khi nàng đắm chìm trong nụ hôn mãnh liệt của hắn, cũng không để ý nhiều như vậy.

Từ từ, nàng lại cảm thấy phía dưới có vật gì đó đang từ từ lớn mạnh, nàng muốn xem, nhưng nam nhân đè ở trên người nàng vẫn không ngừng cướp lấy ngọt ngào của nàng.

Nàng bị hôn đếm đầu óc choáng váng, đã phân không rõ đông tây nam bắc, trước mắt chỉ có tên nam nhân tà nịnh này làm nàng say mê.

“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Nàng rên rỉ một tiếng, ánh mắt ẩn tình đủ để cho tất cả nam nhân mê say không dứt.

Thẩm Tướng Khuyết nói nhỏ ở bên tai nàng, “Muội xem xem, nhờ sự giúp đỡ của muội, huynh lại khôi phục giống vừa rồi, muội có vui không?”

Hoa Điệp cúi đầu, thấy phái nam to lớn giữa hai chân hắn không ngừng lớn mạnh, không nhịn được thở dốc.

Nàng không tưởng tượng được mới vừa rồi còn mềm nhũn ngã xuống, như thế nào lập tức lại trở nên to lớn như vậy, thậm chí so lần đầu tiên còn cứng rắn hơn.

“Muội vui vẻ không?” Hắn mỉm cười.

Hoa Điệp không hiểu hắn hỏi câu này là có ý gì, nhưng thấy nụ cười trên mặt hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là lúng túng gật đầu một cái.

“Ừ!”

“Phải không?” Nụ cười trên mặt hắn càng quỷ dị hơn .

Đột nhiên, hắn nâng mông nàng lên, đem hai bắp chân nàng để lên bả vai hắn.

Hoa Điệp kêu lên một tiếng, không hiểu hắn muốn làm cái gì, nhìn thấy tư thế lúng túng này, ánh mắt của nàng có chút xấu hổ, cảm giác được cửa u huyệt của nàng không ngừng bị vật to lớn của hắn ma sát.

Một lần lại một lần, hắn dùng vật nam tính của hắn cọ xát vào nàng, làm cho nàng cảm nhận được một trận tình cảm mạnh mẽ như sóng biển, cơ hồ muốn nhắn chìm nàng.

“Tướng Khuyết ca, không. . . . . .” Nàng bất lực la hét, thậm chí nàng cũng không biết vì sao nàng lại la hét, hai tay vô lực bám vào bờ vai của hắn.

“Muội thật sự không muốn?” Dù đang bận nhưng hắn vẫn ung dung hỏi, cũng không ngừng hành hạ nàng, dùng hai tay cùng vật to lớn khiêu khích nàng, khiến nàng liên tục thở gấp, u kính xinh đẹp ướt nhẹp một mảnh, ngay cả vật to lớn của hắn cũng bị hoa dịch dính ướt.

“Ô. . . . . . Tê dại. . . . . . Rất tê dại. . . . . .”

“Muốn? Hay không muốn?”