
thùng sao?” Bên tai truyền đến tiếng hắn trêu chọc.
“Muội . . . . .” Cổ họng một trận khô khan, hoa kính không ngừng co rút, hoa dịch ngọt ngào chảy xuống, theo bản năng nàng liền kẹp chặt hai chân.
Bàn tay hắn cầm lấy tay nàng ra, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn trên nhũ phong tuyết trắng của nàng.
Dưới ánh mắt nóng chảy của hắn, Hoa Điệp thở hổn hển, cảm giác quả mâm xôi trên nhũ phong càng thêm thẳng đứng, đỏ tươi.
Hắn cúi đầu, dùng miệng ngậm đầu vú của nàng.
“A. . . . . .” Từ nơi hắn khiêu khích có một làn sóng sung sướng lây lan khắp toàn thân, Hoa Điệp nhịn không được thét chói tai, thanh âm phóng đãng quanh quẩn trong phòng nhỏ hẹp.
Thẩm Tướng Khuyết không ngừng dùng đầu lưỡi liếm khối nhỏ tròn trên đầu ngực, hàm răng cắn lên ngực lưu lại vài vết cắn rõ ràng.
Hoa Điệp cũng không cảm thấy đau, ngược lại có một loại cảm giác kích thích.
“Ngực của muội thật đẹp.” Hắn dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá nhũ phong của nàng, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa, nhìn thân hình nhạy cảm của nàng cong lên, móng tay đâm thật sâu vào cơ thể của hắn.
“Tướng Khuyết ca, cơ thể của muội rất tê. . . . . .” Nàng phát ra một tiếng khẽ nấc, cảm thấy thân thể hựu tô hựu ma.
Nàng ngưng mắt nhìn ánh mắt đen tối của hắn, mồ hôi cỡ hạt đậu từ thái dương của hắn chảy xuống.
“Muội như vậy liền không chịu nổi sao?” Hắn không ngừng khiêu khích thân thể của hắn, nhìn nàng ý loạn tình mê, không thể tự kềm chế dưới sự xoa nắn của hắn.
“Muội muốn. . . . . .” Nàng hò hét, nhưng không biết chính mình muốn là cái gì? Nước tràn đầy trong hốc mắt, răng gắt gao cắn lấy đôi môi đỏ mọng, từ miệng thở ra hơi thở nóng rực.
“Muốn huynh phải không?” Thẩm Tướng Khuyết tà mị tươi cười, ngón tay từ trên bụng bằng phẳng của nàng đi xuống, cho đến khi trên người của nàng chỉ còn lại tiết khố.
Hoa Điệp ngượng ngùng, không dám nhìn hắn.
Bàn tay hắn cách một tầng để khố mỏng, trêu đùa tiểu hoa hạch nhạy cảm của nàng.
Nàng thở hổn hển, khoái cảm truyền khắp cả người, nàng giãy dụa thân thể mềm mại.
“Thoải mái sao?” Hắn nhìn nàng đỏ mặt, trên mặt hiện đầy mồ hôi, toàn thân da thịt trắng như tuyết bởi vì kích tình mà nhiễm hồng.
“Thoải mái. . . . . .” Hoa Điệp rên rỉ, vịn bờ vai của hắn, vẻ mặt say mê. Khoái cảm ở trong thân thể chạy loạn từng nơi, đem nàng đẩy đến đỉnh.
Hắn không ngừng ép sát đế khố vào tiểu hoa hạch của nàng, cho đến khi hoa dịch từ trong để khố chảy ra, hắn nở nụ cười tà ác, nhìn nàng túng quẫn.
“Thân thể của muội so với tưởng tượng của huynh còn nhạy cảm hơn, nơi này cũng ướt như vậy, muội đã rất muốn phải không?”
“Tướng Khuyết ca, huynh biết rõ. . . . . .”
“Biết cái gì?” Hắn hơi khiêu mi hỏi.
“Muội. . . . . .” Nàng cắn môi đỏ mọng, khó khăn nói, “Huynh biết rõ tình cảm muội đối với huynh. . . . . .”
Nàng còn chưa nói hết lời, đôi môi đã bị cướp lấy.
Đầu lưỡi không ngừng quấn quít, hắn hôn làm cho đầu óc nàng choáng váng, một bàn tay xoa ngực nàng, cái tay còn lại là bắt đầu kéo đế khố của nàng xuống.
Cảm giác được phía dưới chợt lạnh, Hoa Điệp chợt thức tỉnh từ trong mê tình, nàng cúi đầu nhìn, nửa người dưới đã trần trụi phơi bày trước mặt hắn.
Thẩm Tướng Khuyết nhìn chằm chằm vào u cốc rậm rạp nữ tính của nàng, tròng mắt trở nên đen nhánh thâm thúy.
“Huynh đừng nhìn.” Hoa Điệp dùng tay che đôi mắt hắn, nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn làm lòng nàng hoảng sợ.
“Vì sao đừng nhìn?” Hắn đem tay nhỏ bé của nàng kéo xuống, dò hỏi.
“Muội sẽ xấu hổ.” Mặt của nàng nóng lên.
“Thân thể của muội đã bị huynh xem sạch, bây giờ còn xấu hổ sao?” Bên tai nàng vang lên tiếng cười của hắn.
Hoa Điệp quay đầu, mắc cở không dám nhìn hắn, gương mặt tuyết trắng nhiễm đỏ trông vô cùng quyến rũ.
“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Hoa Điệp hờn dỗi nói.
“Thế nào? Huynh nói không đúng sao?” Hắn lười biếng nói.
Bàn tay ấm áp của hắn mơn trớn vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tới bụng bằng phẳng, cuối cùng đi đến u cốc thần bí của phái nữ, màu đen tùng lâm còn dính một chút nước, đó là dịch mật của cơ thể nàng.
“Tướng Khuyết ca, huynh đừng nhìn.” Hoa Điệp cực kì thẹn thùng. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm hoa huyệt của nàng, mà thân thể nàng cũng nổi lên phản ứng xa lạ.
Làm cho người ta xấu hổ vô cùng!
“Tại sao không được?” Ánh mắt Thẩm Tướng Khuyết càng trở nên thâm thuý, nhìn u huyệt của nàng đang chậm rãi tiết ra nồng nặc hoa dịch ngọt ngào.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng thăm dò vào hoa huyệt chặt chẽ của nàng, nghe thấy nàng thở hổn hển.
“Đau quá!” Móng tay hãm sâu vào xương bả vai của hắn, vành mắt chứa đầy nước mắt, khẽ khóc.
“Đau lắm hả?”
Nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, đáy mắt Thẩm Tướng Khuyết hiện rõ sự đau lòng.
Nàng khổ sở gật đầu, thỉnh thoảng giãy dụa thân thể mềm mại.
Giống như có vật gì đó tồn tại trong cơ thể nàng, thật không thoải mái!
“Thân thể của muội quá chặt, thả lỏng một chút.”
Làm thế nào mới có thể thả lỏng đây?
Hoa Điệp thở gấp, ngón tay của hắn của bị vách tường mềm mại của nàng nuốt chặt, chỉ cần hít thở, là có thể cảm giác được sự tồn tại của ngón tay hắn.
“Muội có khỏe không?” Nhìn nàng t