
áng, bốn bề yên tĩnh, Xi Vưu ngả người nằm xuống tế đài, ngửa mặt nhìn trời.
A Hành ngồi xuống bên hắn: “Ngươi định làm gì trong ba ngày này?”
Xi Vưu đặt tay lên môi ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng rồi yên lặng ngắm
bầu không. Lát sau, hắn nhắm nghiền mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
A Hành đành lẳng lặng ngồi bên hắn, thấy màn đêm ở Cửu Lê yên bình xiết
bao, nhẹ nhõm xiết bao, chẳng bao lâu sau, mí mắt nàng cũng trĩu xuống.
Mấy ngày nay nàng hết về dự hôn lễ của Tứ ca lại vội vội vàng vàng đi
Ngu uyên đoạt Hà Đồ Lạc Thư, tinh thần luôn căng như dây đàn, chẳng khi
nào được ngơi nghỉ, lúc này vừa thả lỏng, nàng liền thấy buồn ngủ díp cả mắt, bèn dựa vào tường ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ra, đám người Vu
sư thức dậy toan quét dọn tế đài thì phát hiện trên đó có người. Một nam tử vận hồng bào rách rưới nằm ngửa trên tế đài, tay chân giang ra thành hình chữ “đại”, tuy đang say ngủ nhưng vẫn không giấu được vẻ ngông
cuồng, cách đó không xa còn một nữ tử áo xanh ngồi co ro dựa vào tường
mà ngủ, nụ cười vương vấn trên môi.
Đại vu sư vội vã chạy đi gọi Vu vương. Vu vương chống gậy tới nơi, trông thấy bèn cười móm mém xua
tay ra hiệu mọi người lẳng lặng lui ra.
Ngủ một giấc dài thật
dài, tỉnh dậy A Hành mới nhận ra mình đang đắp một tấm thảm lông thú,
còn Xi Vưu đã mất dạng. Nàng vội bật dậy gọi toáng lên: “Xi Vưu!”
Liền nghe giọng hắn uể oải: “Gọi gì thế?”
A Hành ngó đầu ra, trông thấy Xi Vưu đang ngồi dưới cội đào sưởi nắng
cùng Vu vương. Hắn cởi trần, bên dưới chỉ quấn một chiếc khố đen dài đến bắp chân, để lộ ra làn da nâu rám nắng khỏe khoắn.
A Hành vừa
bước xuống tế đài vừa ngẩng đầu nhìn trời, thấy vầng dương đã ngả về
Tây, nàng không khỏi cau mày tự trách mình ngủ say như chết.
Xi Vưu vươn vai, cố ý đãi giọng nói: “Ai da, sắp hết một ngày rồi mà còn chưa biết Hà Đồ Lạc Thư giấu ở đâu nữa!”
A Hành càng trông hắn càng ngứa mắt liền đá lật nhào cái ghế hắn đang
ngồi khiến hắn ngã lăn ra đất, đá xong mới sực nhớ ra Xi Vưu là vị thần
được cả Cửu Lê tôn kính, làm vậy trước mặt Vu vương chẳng khác nào sỉ
nhục cả Cửu Lê, bèn quay sang cười lỏn lẻn với vị Độc vương mà Thần tộc
cũng phải nhường nhịn ba phần.
Vu vương thấy vậy chỉ cười khà,
khom lưng đứng dậy nói với Xi Vưu đang nằm bò dưới đất: “Hai vị khéo đến quá, tối nay là tết Khiêu Hoa của Cửu Lê, hai vị nhớ tới xem náo nhiệt
nhé.”
Đợi Vu vương đi khỏi, A Hành liền ngồi ngay vào chiếc ghế
bập bênh của lão, vừa lắc lư vừa ngắm Xi Vưu, thầm nghĩ không biết hắn
giấu Hà Đồ Lạc Thư ở chỗ nào.
Xi Vưu bật dậy vọt lại ngồi xuống
ghế bập bênh, thấy A Hành chăm chú nhìn mình, ánh mắt hắn thoáng vẻ lạnh lùng, như cười mà chẳng cười nói: “Nếu cô muốn biết thì lại đây mà sờ,
sờ khắp cả người ta là biết ngay!”
“Phì!” A Hành đỏ mặt lườm hắn rồi quay ngoắt đi.
Ánh mặt trời rọi qua tán lá, ấm áp mà không chói gắt khiến thân thể thư thái vô cùng, cơ hồ xương cốt đều tan chảy ra cả.
Một bên tế đài là núi lửa điệp trùng, bên kia lại là vách non dựng đứng,
trên vách nở đầy hoa dại, rực rỡ như gấm lụa, ngọn thác từ đỉnh tuôn ra
tựa dải lụa trắng phất phơ rào rào đổ xuống những tảng đá bên dưới,
khiến hơi nước bốc lên mịt mù. Ánh mặt trời rọi qua tạo thành nửa dải
cầu vồng lấp lánh thấp thoáng sau bức màn hơi nước, nghiêng nghiêng vắt
ngang tế đài trắng muốt, bắc lên tận trời.
Nước từ thác đổ xuống chảy vào hồ, men theo con lạch trắng phau đá cuội, lượn vòng quanh tế
đài, trên mặt nước lác đác mấy cánh hoa, thi thoảng còn thấy vài chú cá
mải vờn nhị hoa nhảy vọt lên rồi lại quẫy đuôi rơi tõm xuống nước, làm
bắn tung tóe vô vàn bọt nước lấp loáng ánh bạc.
A Hành ngây người ra nhìn, bất giác quên bẵng cả Hà Đồ Lạc Thư, đến nỗi cánh đào rơi đầy đầu tóc cũng chẳng hay.
Xi Vưu nghiêng đầu ngắm nàng, vẻ mặt lạnh lùng trong mắt tan dần, thay vào đó là vô vàn âu yếm.
Một người ngây ra ngắm cảnh sắc thiên nhiên biến ảo, một kẻ đắm đuối ngắm
người kia, hai người cứ thế tạo nên một bức tranh phong cảnh u nhã mà êm đềm.
Mãi tới khi mặt trời xuống núi, chim mỏi về rừng, thấy một đàn chim bay ngang đầu, A Hành mới sực nhớ ra mục đích của chuyến đi
này.
Ánh mắt nàng chợt tối sầm, môi mím chặt, cả gương mặt toát
lên vẻ kiên định, thấy vậy, cặp mắt Xi Vưu cũng trở nên lạnh buốt, hắn
quay ngoắt đi trước khi nàng kịp ngoảnh lại.
A Hành quay lại trông thấy Xi Vưu đang cười ngạo nghễ, phóng mắt ngắm nhìn rừng đào tít tắp trên sườn núi.
Vừa lúc đó Vu nương sai người tới mời bọn họ dùng bữa, Xi Vưu liền đứng dậy đi thẳng, buông thõng một câu, “Tối nay ta đi chơi tết Khiêu Hoa, nếu
còn nhớ mình từng hứa những gì thì cô cứ tới xem.”
A Hành ngồi lặng trên ghế bập bênh không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn hoa đào rợp rợp trên đầu.
Chính ngày này năm xưa, trong lúc nàng cần Xi Vưu nhất, chẳng nề đánh lén Đại ca, trốn khỏi Triêu Vân phong để đợi hắn suốt đêm dưới cội đào thì hắn
lại lỡ hẹn không tới. Nếu hôm đó hắn tới đúng hẹn, chẳng rõ hiện giờ bọn họ sẽ ra sao? Cũng ngày này năm ngoái, nàng nhọc công tính toán suốt
một năm mới lấy cớ dạy dân chăn tằm dệt lụa để x