XtGem Forum catalog
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328832

Bình chọn: 9.5.00/10/883 lượt.



giống tằm khác nhau cũng có công dụng khác nhau, ví như tằm thầu dầu

không ươm được tơ nhưng có thể kéo lụa sống, còn loại màu vàng kim này

là tằm hổ phách, chuyên ăn lá cây kim, tơ dai mà lóng lánh như hổ phách, có điều sản lượng rất thấp nên chỉ dùng dệt vải vóc thượng đẳng thôi…”

Đám đàn bà nhặt tằm giống lên vừa phân biệt thật kỹ, vừa rì rầm trao đổi.

A Hành bước tới manh chiếu trúc trải cạnh đó, khoanh chân ngồi xuống sàng lọc những giống tằm láo nháo mà người làng thu thập được, đương lúc

trời nóng bức, nàng lại hao tâm tổn sức phân loại nên chẳng mấy chốc đã

đổ mồ hôi đầy đầu. A Hành đưa tay quệt mồ hôi trán, đang định kiếm miếng nước uống chợt thấy một cốc nước đưa tới trước mặt.

Ngỡ rằng ai đó trong số đàn bà kia đem đến cho mình, nàng thuận tay đón lấy uống

một hơi cạn sạch rồi cười nói: “Cảm ơn.” Nghiêng người đưa trả chiếc cốc mới nhận ra là Thiếu Hạo.

Y đang ngồi xổm một bên tò mò nhìn nàng lựa tằm giống, còn đám người trong sân chẳng biết đã tản đi tự lúc nào.

“Chàng tới khi nào vậy? Sao chẳng gọi thiếp?” A Hành hết sức bất ngờ.

“Hôm nay trong triều chẳng có việc gì nên ta ra mấy thôn làng bên ngoài đi

dạo nghe nói nhà nào nhà nấy đều có thể tới nhận tằm giống miễn phí, vừa khéo tiện đường, ta liền tới thăm nàng, thấy nàng đang giảng giải cho

mấy phụ nữ kia có vẻ rất thú vị, ta bèn đứng ngoài lắng tai nghe, thật

chẳng ngờ con tằm giống bé xíu mà cũng chứa nhiều kiến thức đến thế.”

A Hành nhoẻn cười, cúi xuống tiếp tục sàng lọc.

Thiếu Hạo hỏi: “Nàng lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

“Chàng quên những thứ phụ vương và vương hậu thưởng cho thiếp rồi sao? Những

vật dụng chuyên dùng trong vương thất thiếp đều sai Bán Hạ cất đi, còn

các thứ khác chất đống trong kho cũng chỉ tổ bám bụi, chi bằng đem ra

mướn người thu thập những loại tằm láo nháo về gây nên tằm giống.”

“Hèn chi dân tình mười dặm tám làng quanh đây đều hết lời ca ngợi phụ vương, té ra là vì chuyện này.”

“Thiếp dùng những thứ phụ vương ban thưởng nên đương nhiên ân trạch này thuộc về phụ vương rồi.”

Thiếu Hạo khẽ nói: “Cảm ơn nàng.”

A Hành thấy sắc mặt Thiếu Hạo u ám, tựa hồ vừa xảy ra chuyện gì đó không

vui, nhưng y đã không nói, nàng cũng chẳng tiện gặng hỏi, bèn trỏ mấy

con tằm giống trước mặt bảo, “Chàng giúp thiếp lựa giống tằm đi, cứ dùng linh lực kiểm tra, nếu thấy trứng tằm tốt, nở đều thì giữ lại, nếu thấy không tốt tức là không thể gây giống được, thì để thả lại ra đồng

hoang.”

Thiếu Hạo khoanh chân ngồi xuống cạnh A Hành, bắt đầu

sàng lọc. Y sẵn có linh lực cao cường nên tằm giống vừa qua tay đã tự

động chia thành hai loại, chẳng hề mất công nhọc sức. Ỷ lại Thiếu Hạo, A Hành trốn việc không làm nữa, chỉ ngồi một bên vừa hóng mát vừa xem y

làm.

Thiếu Hạo lại hỏi nàng: “Hôn lễ của Xương Ý đã định vào mùa xuân sang năm, Thanh Dương phái sứ giả tới xin phép phụ vương để sang

năm đón nàng về Hiên Viên dự lễ cưới Xương Ý đó.”

A Hành mừng rỡ, “Thế phụ vương nói sao?”

“Phụ vương nhận lời rồi, còn bảo ta về cùng với nàng để bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu.”

Nghĩ tới hôn lễ của Tứ ca, lại nghĩ tới việc mình được về nhà, A Hành vô

cùng vui sướng, nheo nheo mắt ngắm vầng dương rực rỡ trên đầu ngọn cây.

Hai người làm thinh chẳng ai nói gì nên nghe rất rõ những âm thanh trong

làng đưa lại, nào là tiếng trâu kéo cày, tiếng trẻ con đùa giỡn đuổi

nhau… A Hành lại chạnh lòng nhớ tới Cửu Lê, giờ đang là tiết hoa đào nở

rộ trong núi Cửu Lê, Mễ Đóa và Kim Đan đã con đàn cháu đống rồi chăng?

Họ vẫn ca vang khúc sơn ca tỏ lòng mình với đối phương trong bóng hoàng

hôn loang rực mặt sông kia chứ?

Thiếu Hạo cất tiếng hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?”

A Hành khẽ đáp: “Nếu vĩnh viễn không có chiến tranh, cứ bình yên thế này mãi thì hay quá.”

Thiếu Hạo dịu giọng an ủi, “Sẽ như thế, nhất định sẽ như thế mà.”

A Hành vờ bình thản hỏi: “Gần đây phía Thần Nông sao rồi?”

Thật ra điều nàng muốn biết là Xi Vưu dạo này ra sao. Từ khi gả tới Cao Tân, hết bị thám tử của Tuấn Đế dòm ngó lại bị thị nữ do Hoàng Đế phái tới

vây quanh, A Hành gần như bị cách ly với thế giới, chẳng nhận được chút

tin tức nào từ bên ngoài.

“Thú vị lắm.”

“Sao cơ?”

“Nhân lúc Chúc Dung bận đi đánh ải Đồng Nhĩ, Xi Vưu đã tạo dựng một đội quân, thoạt đầu chỉ có mấy chục người, toàn là đàn ông Cửu Lê tộc, Xi Vưu bèn đăng bảng chiêu mộ dũng sĩ trên khắp Thần Nông, bất kể xuất thân sang

hèn, địa vị cao thấp, chỉ trong mấy tháng đã tuyển được năm trăm người.

Chúc Dung ngồi không vững ở ải Đồng Nhĩ nhưng Du Võng lại sai hắn giữ

ải, ngoài miệng nói là để thưởng cho hắn, bảo vệ chiến công của hắn,

thực tế là ngăn không cho hắn quay về cản trở việc của Xi Vưu, hiện giờ

Chúc Dung đang khốn đốn mà chẳng biết kêu ai.”

A Hành không nhịn được cười: “Thật chẳng khác nào đem Chúc Dung đày ra biên ải, chiêu

hiểm thế này không giống chủ ý của Du Võng, ắt là ý của Xi Vưu đây.”

Vẻ mặt Thiếu Hạo nặng nề như chất chứa trùng trùng tâm sự, hồi lâu y mới

nói khẽ: “Vừa nãy ta bị phụ vương quở mắng trên đại điện.”

“Sao thế?”

“Nói ra thì dài dòng lắm, một lời không hết