
g dưới một Du Võng bất tài vô dụng. Chỉ cần đem món
lợi lớn ra nhử hắn, hắn nhất định sẽ động lòng.”
Hoàng Đế gật
đầu cười, “Có điều Chúc Dung cũng chỉ là một con chó hoang thôi, thoạt
đầu phải lấy gậy đánh cho nhụt hết nhuệ khí để nó biết sợ rồi mới đem
thỏ béo ra dụ dỗ, dần dà thuần hóa nó thành chó nhà.”
“Nhi thần hiểu rồi.”
“Chuyện này giao cả cho con, ta biết con có cài thám tử vào Thần Nông quốc, cứ
sai chúng phao tin đồn nhảm để Du Võng cùng quan lại trong triều đinh
ninh rằng Chúc Dung sớm muộn sẽ tạo phản, đợi khi nào Chúc Dung nhận ra
cả triều đình đều nghĩ mình sắp làm phản, chừng đó hắn muốn không phản
cũng không được.”
Thanh Dương quỳ xuống dập đầu, “Vâng.” Y hiểu
những lời này của Hoàng Đế vừa là giao nhiệm vụ, cũng vừa là cảnh cáo
ngầm, con làm gì ta đều biết hết.
Hoàng Đế cúi đầu lật lật công văn, “Con lui xuống đi.”
Thanh Dương đứng dậy hỏi, “Tam đệ vừa qua đời, hôn sự của Xương Ý có phải lùi lại không ạ?”
Hoàng Đế nghĩ ngợi rồi đáp, “Không cần, cũng đâu phải bậc bề trên qua đời,
khỏi cần giữ quy củ chịu tang. Hơn nữa mùa xuân sang năm mới tới hôn lễ
của Xương Ý, còn hơn một năm nữa, cứ cử hành đúng hạn đi! Giờ đang là
lúc Hiên Viên cần dùng người, Xương Ý lại kết hôn với nữ tộc trưởng
tương lai của Nhược Thủy, sau này chiêu mộ quân lính từ Nhược Thủy tộc
cũng thuận tiện hơn nhiều.”
Chẳng rõ đang nhớ tới chuyện gì,
Hoàng Đế chợt ngẩn ra, hồi lâu mới nói, “Tuy hôn sự có mẹ các con lo
liệu nhưng mấy năm nay tinh thần bà ấy không được tốt, con nên đỡ đần
thêm cho bà ấy, nhất định hôn lễ phải tổ chức thật trọng thể, mời hết
khách khứa bốn phương để Nhược Thủy tộc thấy rằng chúng ta hết sức tôn
trọng họ. Nhược Thủy tộc kiêu dũng thiện chiến nhưng tâm tư rất thuần
phác, chúng ta càng tỏ lòng tôn trọng họ, họ sẽ càng trung thành với
chúng ta.”
Lúc Thanh Dương còn nhỏ, Hoàng Đế chưa lập nên Hiên
Viên quốc, Luy Tổ cũng chưa trở thành vương hậu nên chưa có danh xưng
mẫu hậu, giờ đây Hoàng Đế bỗng vô tình dùng lại cách xưng hô ngày cũ ân
cần dặn dò khiến Thanh Dương nghe mà chợt xót xa, chỉ biết cúi đầu thành tâm vâng dạ, đợi Hoàng Đế căn dặn xong xuôi, y bèn cáo từ lui ra.
Thấy Thanh Dương bước ra khỏi đại điện, Chu Du liền rảo bước theo sau, vừa
đi vừa nói: “Tên khốn Ứng Long kia thật tệ, hôm nay nô tỳ trông thấy y
bèn lên tiếng chào hỏi, chúc mừng y thăng quan tiến chức, nào ngờ y lạnh như tiền, chẳng hề tỏ vẻ biết ơn, cũng chẳng thèm nghĩ xem nếu không
nhờ điện hạ, y đã phải bỏ mạng từ lâu rồi!”
Thanh Dương lườm Chu Du, chế giễu: “Ngươi đã ở bên ta hơn ngàn năm, cũng tu thành hình người mấy trăm năm nay rồi, sao vẫn dốt đặc cán mai như khúc gỗ thế?”
Chu Du ấm ức ra mặt nhưng chẳng dám phản bác, chỉ biết lẩm bẩm trong lòng, nô tỳ vốn là khúc gỗ mà!
Thanh Dương bèn nhẫn nại cắt nghĩa, “Ta cứu y là bởi phẩm chất và mưu trí của y, muốn cho y một cơ hội thi thố tài năng, nếu y tỏ vẻ thân thiết với
chúng ta, ngược lại chính là phụ lòng ta, khiến ta thất vọng vì đã cứu y đó.”
“Thế là thế nào?” Chu Du vẫn ngơ ngác không hiểu. Thanh
Dương hết cả kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Nếu y quá thân cận với ta thì
phụ vương sẽ đắn đo khi dùng y, vậy há chẳng phải phụ tâm ý ta cứu y ư?”
“À! Té ra là thế, xem chừng nô tỳ trách oan y rồi! Nô tỳ đã nói Yêu tộc của nô tỳ luôn uống nước nhớ nguồn mà!”
Thanh Dương lắc đầu ngán ngẩm nhìn Chu Du, vừa đi vừa dặn: “Nhược Thủy tộc
sùng bái nhược mộc[1'>, nhưng nhược mộc rời khỏi Nhược Thủy thì không sao sống nổi, ngươi nghĩ cách trồng cho được nhược mộc ở Hiên Viên đi, khi
nào Xương Ý thành hôn cùng Trọc Sơn Xương Phó, ta muốn nhược mộc nở hoa
dọc hai bên đường đón dâu.”
[1'> Theo Sơn Hải kinh: ở Nam Hải,
nơi hai dòng nước trong đục giao hòa vào nhau, có một loài cây tên nhược mộc, là khởi nguồn của Nhược Thủy. (ND)
Chu Du cười hì hì,
“Việc này cứ giao cho nô tỳ, nô tỳ sẽ đi nài nỉ ông tổ của nhược mộc,
lão ta còn nợ nô tỳ, cảm phiền con cháu lão nở hoa một lần chỉ là chuyện nhỏ.”
“Còn nữa, nhớ thúc cho đám dâu trên Triêu Vân phong chín sớm lên đấy.”
“Biết rồi biết rồi, Tứ điện hạ và vương cơ đều thích ăn dâu lạnh, chừng nào
họ tới điện hạ nhớ làm một trận tuyết, nhân đó hái luôn dâu lạnh tươi
rói, ngon hơn dâu ướp lạnh trong hầm băng nhiều.”
Thanh Dương
nghe vậy lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Du khiến ả giật nảy mình vội cúi
gằm mặt xuống than thầm, người ta ngốc thì lườm, người ta thông minh thì trừng, thế là sao đây! [1'> Trích trong Kinh Thi, bài Kích cổ. (ND)
Ngẩng đầu nhìn
tàng cây rợp những hoa, năm năm tháng tháng hóa như cũ, hoa có cười chê
người đổi lòng? Nói cái gì hẹn biển thề non, chớp mắt đã tan theo bọt
nước.
Gần mười người đàn bà xúm xít quanh một cái nong lớn, trong nong là mười mấy nắm tằm giống màu sắc khác nhau, A Hành lần lượt nhặt từng loại lên giảng giải.
“Những giống tằm phổ biến nhất ở đại hoang là tằm dâu, tằm tạc, tằm thầu dầu, tằm sắn, tằm dâu ngựa, tằm long não, tằm dẻ, tằm xư, tằm ô cựu, tằm liễu, tằm hổ phách… Đa phần
chỉ cần nghe tên là biết thức ăn chủ yếu của giống tằm đó là gì. Các