
êu Thần: "Các ngươi
đến hậu viện, thu dọn một chút đồ đạc trước kia của Bản cung, lát nữa
mang về Cảnh Thái cung."
"Vâng, thưa nương nương." Hai cung nữ đáp lời, cung kính lui ra ngoài.
Thực ra ta không hề muốn lấy những đồ đạc để ở đây, chẳng qua ta không tin các nàng, mượn cớ đuổi các nàng ra ngoài mà thôi.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở của ba người. Ta nhịn không được
cười: "Ngày ấy, cũng ở nơi này, Phong Hà còn dạy bản cung nên hành lễ
thế nào. Đến hôm nay ký ức của Bản cung vẫn còn rất mới mẻ. Phong Hà, có phải hay không?"
"Nương Nương!" Phong Hà dập trán chạm đất, toàn thân run rẩy.
Ta khinh thường nhìn nàng, mở miệng: "A, không phải là ngươi đã quên đấy chứ?"
"Nương nương, nô tì... Nô tì..." Nàng căng thẳng nói không nên lời.
Ta cười, đứng dậy đi qua, nắm lấy cằm của nàng, tàn nhẫn nâng lên, cười
hỏi: "Vậy ngươi nhìn xem, tiểu chủ của ngươi hành lễ thế nào?"
Mạnh mẽ xoay đầu nàng sang, nàng đau đến nhíu mày. Ta lại hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
Nàng không phải đồ ngốc, đương nhiên hiểu được hàm ý lời ta nói. Một lúc lâu sau, nàng mới cắn môi mở miệng: "Nô tì nghĩ, hơi kém một chút."
"Ngươi!" Thiên Phi tức trợn mắt, nhưng đáng ngạc nhiên nàng ta lại không xông qua, thậm chí vẫn khom gối không đứng thẳng lên.
Ta gật đầu, buông nàng ra, mở miệng: "Thế à, vậy ngươi hãy dạy dỗ tiểu chủ của ngươi hành lễ như thế nào đi!" Thoáng nhìn vẻ phẫn nộ trong mắt
Thiên Phi, ta nhíu mày: "A, cung nữ này đã dạy dỗ Bản cung, chẳng lẽ
không thể dạy được một tiểu viện như ngươi sao?"
Nàng không hét lên, chỉ xiết chặt bàn tay buông thõng bên người.
Cách một lúc lâu, mới nghe thấy giọng của Phong Hà truyền đến: "Tiểu chủ, đầu gối phải gập lại một chút."
Ta quay lưng lại, không nhìn ánh mắt tức giận không nén được của nàng.
Khóe miệng ta nhuốm cười, chỉ có thể trách trước đây lòng dạ nàng quá
hiểm độc, muốn ta chết, lại càng muốn ta chịu đủ mọi tra tấn mà chết đi. Nhưng mệnh ta chưa dứt, ta vẫn còn sống.
Nàng sai lầm bỏ lỡ cơ hội, thì sẽ không còn cơ hội khác!
"Lại... lại khuỵu thêm một chút nữa."
Hay thật, xem ra nàng còn nhớ rõ ngày đó dạy dỗ ta như thế nào.
"Tiểu chủ, lại..."
Chỉ nghe "Phịch" một tiếng, ta biết là tiếng Thiên Phi quỳ xuống. Mới chỉ
một lúc như vậy, đã không chịu được sao? Quay người lại, châm chọc nói:
"Xem ra Phi tiểu viện không quên hành đại lễ là như thế nào nhỉ!"
"Ngươi..." Nàng tức đến đỏ mắt, cắn chặt răng bật ra được một chữ.
Ta cười cười nhìn nàng, cảm thấy khuất nhục sao? Từ nhỏ đến lớn, có khi
nào nàng ta chịu uất ức lớn như vậy đâu? Ta còn sợ rằng nàng sẽ đi tự
sát. À, nhưng ta hi vọng nàng có thể kiên cường một chút, dù sao cũng
đừng chết dễ dàng như thế.
Xoay người, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Tang Tử ta có ân tất trả, có thù tất báo, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
"Nương nương, tạ ơn nương nương không giết!" Phía sau truyền đến tiếng Phong Hà.
Ta không chần chừ, đi thẳng ra ngoài.
Ơn không giết? Ta nói muốn tha cho nàng khi nào nhỉ?
Edit : Moon_flower
Beta : yk_nhubinh
Vãn Lương và Triêu Thần đã sớm ở bên ngoài chờ ta, ba người cùng bước ra
ngoài, bỗng nghe thấy giọng ai đó gọi ta: "Nương nương..."
Giương
mắt nhìn lại, thấy Thiên Lục đứng đó không xa, thấy ta đi ra, nàng ta
rảo bước lại, mở miệng nói: "Nương nương, thần thiếp có chuyện muốn
nói." Nàng theo bản năng nhìn Vãn Lương và Triêu Thần bên cạnh ta.
Ta cảm thấy có điều không ổn, lại không thấy Cúc Vận ở cạnh nàng. À, lẽ nào sợ ta nên muốn trốn ư?
"Nương nương..." Thấy ta không nói, nàng lại cẩn thận gọi ta một tiếng.
Ta cười nhạt, đi lướt qua nàng: "Bản cung mệt rồi, có gì để hôm khác nói sau."
"Nương nương, lẽ nào người thực sự không quan tâm đến tình nghĩa tỷ muội hay
sao?" Dường như nàng phải lấy dũng khí rất lớn mới ở sau lưng ta la lên
một câu như thế.
Buồn cười, bây giờ lại nói với ta về tình nghĩa chị em cơ đấy?
Ta cười khẩy: "Câu này đáng lẽ trước đây ngươi phải nói với nàng, chứ không phải hiện tại mới đến nói với bản cung!"
Vịn tay cung nữ bước lên loan kiệu, ta không do dự nói thẳng: "Hồi cung."
Ta bất giác bắt đầu ngẫm nghĩ về bốn chữ kia.
Tình nghĩa chị em.
Mười lăm năm qua, ở Tang phủ, ta chưa bao giờ nếm trải hương vị đó. Tang Tử ta cũng chẳng thèm khát gì!
Lắc lắc đầu, lơ đãng nhìn thấy bên bụi hoa có một bóng dáng nhỏ nhắn. Thân
thể gầy yếu trong gió lạnh càng có cảm giác lung lay sắp ngã, không hiểu sao, ta đột nhiên thấy nàng có chút tội nghiệp. Ai thế nhỉ, đến cả một
cung nữ thân cận cũng không có?
Vãn Lương chú ý đến ánh mắt của
ta, hiểu ra liền mở miệng: "Nương nương, đó là Ngọc Dung Hoa, tiến cung
được ba năm, hình như vẫn chưa thụ sủng."
Tiến cung ba năm? Khi
đó, Hạ Hầu Tử Khâm vừa mới đăng cơ! Nói như vậy, hẳn là nàng theo từ phủ thế tử của Hạ Hầu Tử Khâm đến đây?
Thực bi thương, ở hậu cung, nữ nhân không được sủng ái, chính là như thế này.
Ta đột nhiên nắm chặt hai tay, tự hỏi mình, làm sao mới giữ được sự sủng
ái của Hoàng thượng đây? Ta thậm chí không biết hắn bất thình lình phong phi cho ta rốt cuộc là có ý gì.
"Hoàng t