
ỳ xuống nói: "Nô tì
tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế!"
Tên thái giám kia
lại lấy phất trần đập lên đầu ta, cười nói: "Hoàng thượng quả nhiên liệu việc như thần, xem ra không có thang, đúng là nàng ta không làm được
gì!"
Hạ Hầu Tử Khâm hừ một tiếng, ta cắn răng, mặc dù uất hận,
nhưng không thể biểu hiện ra ngoài. Ta cúi đầu, đưa tay chỉ lớp sáp lỏng đã đóng thành mảng ở bên cạnh, thong dong nói: "Bẩm hoàng thượng, nô tì đã trả ngọn nến trở về nguyên vẹn rồi ạ ."
"Lớn mật!" Lý công
công the thé giọng kêu lên, "Rõ ràng là ngươi không thể đặt tới trên đó, còn dám trợn mắt nói đã trả về! Ngươi có biết phạm tội khi quân sẽ bị
mất đầu không!"
Ta cố gắng nhẫn nhịn, kìm nén cơn giận: "Nô tì biết, cầu xin hoàng thượng nghe nô tì nói hết đã."
Tên Lý công công đáng ghét kia, y nói một hồi đã đem tội khi quân treo trên đầu ta. Theo lời của y, ta đặt lên không được thì chết chắc rồi. Nhưng
ta sẽ không cam chịu chấp nhận số mệnh như vậy!
"Ngươi..." Ngón tay của y run rẩy, ta nghĩ thầm, thật kỳ lạ, sao y còn nổi giận với ta chứ?
"Tiểu Lý Tử!" Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng quát, sau đó quay sang ta nói, "Hãy
nói cho trẫm nghe, ngươi làm cách nào trả cây nến về chỗ cũ."
Ta
vẫn cúi đầu như trước nói: "Làm cách nào trả về không quan trọng, mà
quan trọng là nô tì đã trả về rồi." Ta cố gắng hết sức nhắc nhở hắn, hắn muốn xem kết quả, vậy thì hãy nhìn kết quả đi.
Không ngẩng đầu
nên ta chỉ có thể nhìn thấy mũi giày của hắn, chợt thấy hắn lui lại mấy
bước, ta nghĩ chắc hắn đang ngước nhìn đèn lồng trên đỉnh đầu. Sau đó
nghe hắn nói: "Đáng tiếc, trẫm không nhìn thấy."
Ta thật sự muốn bật cười, ta cũng không hề trả về, ngươi có thể nhìn thấy mới là lạ.
Cố gắng chịu đựng, ta lại đưa tay chỉ lớp sáp đóng thành tảng ở bên cạnh,
mở miệng nói: "Ngọn nến nô tì trả về bây giờ đang ở chỗ này." Không đợi
hắn mở miệng hỏi, ta tiếp tục nói, "Chắc hẳn hoàng thượng đã thấy, bên
dưới đèn lồng bị rách một mảng lớn, sáp lỏng chảy ra đương nhiên sẽ rơi
thẳng xuống mặt đất. Ngọn nến đã bị đốt hết trong một đêm, vì vậy lúc
này hoàng thượng nhìn không thấy, cũng là chuyện bình thường."
Lời của ta vừa thốt ra, Lý công công tức giận đến nhảy dựng lên: "Nói bậy!
Quả thực nói hươu nói vượn! Hoàng thượng, người xem thử nàng ta... Ôi
——" Lý công công mới nói được nửa câu, đột nhiên ôm chân kêu lên, khuôn
mặt vặn vẹo, không dám nói thêm gì nữa.
Ta nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm đá y một cái. Sau đó, hắn đi tới đứng ở trước mặt ta.
Ta căng thẳng như muốn ngừng thở, hơi thở của hắn nặng nề, dường như ẩn
chứa cảm xúc kiềm chế không nói nên lời. Mặc dù cúi đầu, nhưng ta cảm
giác được ánh mắt sắc bén của hắn như muốn xuyên thủng qua người ta. Ta
bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận, có lẽ ta không nên giở trò lừa gạt
này trước mặt hắn.
Bàn tay to lớn, vững chắc của hắn đột nhiên đưa đến, nắm lấy cánh tay của ta, kéo mạnh ta lên. Ta hoảng sợ kêu lên một
tiếng, ngã vào lồng ngực của hắn. Hắn đột nhiên cười, bình thản nói:
"Đúng là một người con gái thông minh! Xem ra trẫm đã nương tay quá rồi, sớm biết như vậy, chắc phải truyền lệnh ngay cả đồ mồi lửa cũng không
cho mượn!"
Ta kinh hãi, theo phản xạ tự nhiên nhìn đồ mồi lửa cất ở trong áo. Nhưng nó không hề lộ ra mà! Trong lòng ta không khỏi run lên, Hạ Hầu Tử Khâm, thì ra hắn đã tính toán được tất cả mọi chuyện rồi! Chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa từ dưới lưng ra khắp người, nếu
hắn thực sự muốn ta chết, chẳng qua chỉ cần một câu mà thôi. Nhưng hắn
lại để cho ta một con đường sống.
Ta thậm chí cũng không biết vì sao hắn muốn làm như vậy.
Hắn cầm lấy tay ta siết chặt lại, rất chặt, hơi thở ấm áp phả bên tai ta:
"Người con gái thông minh như ngươi, rốt cuộc trẫm nên đề phòng hay là
nên yêu đây?"
Đầu ngón tay ta run lên bần bật, hắn lại còn nói —— yêu...
Edit : BW_mylove_SG
Beta : rabbitlyn
Ta giật nảy mình, hắn phất tay một cái nói: "Tất cả lui xuống cho trẫm, xem ra hôm nay không cần hành hình."
"Rõ!"
Tiếng bước chân đều đặn càng lúc càng xa.
Len lén nhìn, ta mới phát hiện mấy thị vệ đã đi xa dần, trong lòng ta lại
run lên, xem ra trò lừa gạt của ta làm cho hắn có chút bất ngờ. Hắn vốn
cho rằng ta sẽ đành bó tay chịu chết thôi.
"Ngẩng đầu lên." Hắn ra lệnh.
Ta chần chờ một chút, cuối cùng vâng lời, khẽ ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn ở khoảng cách gần như vậy.
Trong đôi mắt đen thẫm, thâm sâu của hắn, lóe ra thứ ánh sáng cương quyết,
không bao giờ chịu khuất phục. Còn khuôn mặt của ta, in ngược lại thật
rõ ràng trong con ngươi của hắn. Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, hắn nhìn ta như cười như không, đột nhiên nói: "Trẫm cho rằng người con gái vừa
có khuôn mặt đẹp lại vừa thông minh, trí tuệ - luôn không tồn tại, xem
ra đúng là như vậy."
Hắn đang khen ta thông minh sao?
Hắn còn...
Ngay tại khoảnh khắc này, ta không biết làm sao mà lại có dũng khí hỏi hắn:
"Hoàng thượng là nói ngoại hình của nô tì không dễ nhìn sao?"
"Rất xấu." Hắn nói không chút khách khí.
"Nô tì không xấu!" Ta cắn răng phản đối lại. Cho dù xức thuốc n