
ước che giấu đi dung mạo nhưng ta cũng không đến mức xấu như thế.
Hắn cũng không bận tâm lời ta nói, tự lẩm bẩm: "Trách không được ngươi nói
nhiều lời hay như vậy cho Phi tiểu viện, xem ra ngươi rất tự biết mình
biết ta."
Ta chợt sững sờ trong chốc lát, hắn dường như có lòng
tốt giải thích: "Trẫm đã phong vị cho tiểu chủ nhân xinh đẹp của ngươi,
nhưng xem sắc mặt ngươi, không giống như vui mừng thay cho nàng." Hắn
nới lỏng bàn tay đang nắm chặt cánh tay ta, sắc mặt bỗng chốc lạnh lẽo
trở lại.
Trái tim của ta chợt trầm xuống, tâm tư của hắn thực sự quá khó phỏng đoán.
Nhưng mà hắn nói đúng, tại sao ta phải vui mừng cho Thiên Phi chứ? Nhớ tới
Thiên Phi, ta đột nhiên tự mình thở dài một tiếng: "À!"
Hắn nghi
ngờ liếc nhìn ta một cái, ta lập tức cúi đầu nói: "Hoàng thượng thứ tội, nô tì có việc gấp xin được cáo lui trước ." Ta đột nhiên nhớ lại, đêm
qua Thiên Phi nói sáng nay muốn ta đến hầu hạ nàng ta, nếu ta không đến
nàng ta lại có lý do làm khó dễ ta.
Đầu gối ta khuỵu thấp hơn chút nữa, chờ hắn cho phép đứng lên.
Hắn lại nói: "Không được đi."
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, không ngờ hắn lại lạnh mặt thấp giọng ho một tiếng, ta chỉ cảm thấy phía sau ót nhói đau, đã nghe Lý công công
mắng: "Lớn mật, ai cho phép ngươi nhìn thẳng long nhan!"
Ta phản
xạ theo bản năng đưa tay lên che chỗ bị y đánh, đầu gối đang khuỵu thấp
xuống bất ngờ bị mất thăng bằng quỳ thẳng xuống mặt đất. Chỉ nghe "Phịch ——" một tiếng, đầu gối vốn đang bị thương sưng vù, nay lại bị đập mạnh
xuống nền đá cứng ngắc.
"A." Ta nhịn không được khẽ kêu lên, lần này, là đau thật.
Dường như xương cốt ta bị đập mạnh đến bể ra, thực sự là họa vô đơn chí mà.
Cũng không có ai giúp đỡ ta, Hạ Hầu Tử Khâm còn dùng chân đá ta, có vẻ không vui nói: "Sao vậy, trẫm bảo ngươi quỳ, ngươi cảm thấy đau khổ như vậy
sao?"
"Hoàng thượng, nô tài cho rằng, nên trị nàng ta tội bất
kính, lôi ra chém đầu đi ạ!" Lý công công nhân cơ hội này lại làm ầm ĩ
trước mặt hắn.
Hai người bọn họ, kẻ xướng người họa, giống y như đang diễn kịch.
Ta cố sức nén nhịn cơn đau, trong lòng chợt nảy sinh ý muốn mãnh liệt, nếu có một ngày tên công công này rơi vào tay ta, nhất định ta sẽ may kín
miệng của y mới hả giận!
Còn tên hoàng đế kiêu ngạo này...
"Ngươi muốn trả thù trẫm." Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, bóp hàm dưới của ta.
Ta cảm thấy hơi khiếp sợ, cố gắng hết sức làm cho mình trấn tĩnh lại,
được rồi, không thể nhìn thẳng long nhan. Ta đưa mắt nhìn sang một bên,
lắc đầu: "Không có."
"Vậy biểu hiện này là gì?" Hắn cũng không chịu buông tha cho ta.
Ta nghĩ một lát, nửa thật nửa giả nói: "Nô tì bị ngã đau."
"Thật là một cung nữ yếu ớt." Hắn cảm thán, "Không bằng trẫm gọi người đến hầu hạ ngươi."
Ta kinh ngạc, chẳng lẽ hắn muốn...
Ta không dám nhìn hắn, bỗng nhiên hắn cúi người xuống bế ta lên. Ta
cứng đờ cả người, Lý công công càng ngạc nhiên, chỉ vào ta nói: "Hoàng
thượng, nàng ta, nàng ta, nàng ta..."
Hắn không để ý tới, chỉ nhẹ giọng nói: "Huyễn Nhiên các đúng không?"
"Hoàng thượng!" Ta căng thẳng nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, hình thêu rồng
rườm rà, sáng chói trên áo hắn làm tay của ta hơi đau. Hắn muốn làm gì
đây? Tự mình ôm ta về Huyễn Nhiên các?
Thật tốt , để cho Thiên Phi nhìn thấy, ta còn cơ hội sống sót sao?
"Hoàng thượng, nô tì có thể tự đi được." Ta vội vàng nói với hắn.
"Trẫm ôm làm ngươi không thoải mái sao?"
"Không phải." Hắn ôm ta rất thoải mái, nhưng lòng ta không thoải mái.
"Vậy là tốt rồi, trẫm cũng đang muốn đến Huyễn Nhiên các."
Ta không tin lời của hắn, ta chợt nhớ tới lời của hắn nói với Như Mộng đêm đó, hắn nói nếu đem Như Mộng giao cho chủ tử của nàng ta, nàng ta sẽ
biết mình thê thảm cỡ nào. Ta hoảng sợ cả người run rẩy, chuyện không
nghiệm chứng được trên người Như Mộng, chẳng lẽ hắn muốn nghiệm chứng
trên người ta sao?
"Không phải Hoàng thượng còn lâm triều sao?" Ta cười xòa. Hắn không giết ta, nhưng lại ôm ta đi Huyễn Nhiên các, vậy
thì so với giết ta có gì khác nhau đâu?
Hắn hừ khẽ: "Lâm triều xong rồi."
Ta ngơ ngẩn, xong rồi sao? Ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay không thấy mặt
trời ló dạng, bầu trời mờ mịt, âm u, quả thực không nhìn ra là canh mấy. Len lén nhìn về phía người nam tử đang ôm ta, hắn khẽ ngước mặt lên,
khóe miệng tươi cười, dường như tâm trạng rất tốt. Ta khẽ thở dài một
tiếng, ta không cần phải giãy giụa làm gì nữa, bởi ta biết hắn quyết tâm làm khó ta.
Ta bỗng nhiên hơi hoảng hốt, nhớ lại lời nói của Tô
Mộ Hàn, bao nhiêu người muốn tránh cảnh vào cung không kịp, còn ta lại
một mực muốn vào cung. Khi đó ta quyết chí ra đi không hề quay đầu lại,
bây giờ ngẫm nghĩ thấy mình quả thật quá khờ khạo. Ta chỉ liều mạng muốn tranh đấu với các nàng, liều mạng muốn cha ta nhìn thấy sự khác biệt,
nhưng ta đã quên mất, người ta phải đối mặt, là hoàng đế thiên triều.
Hắn sẽ yêu ta sao?
Trái tim ta chợt loạn nửa nhịp, ta cắn môi, cảm thấy thực sự buồn cười.
Đối đầu với các nàng, ta không sợ, thế nhưng đối mặt với hắn, ta lại thấy khiếp đảm.
Hắn đương nhiên biết cứ ôm ta trở về Huyễn