
ng: "Lại thấp xuống một chút nữa!"
Được rồi, ta lại gập gối xuống một chút.
"Vẫn chưa được."
"Thấp xuống nữa đi!"
Xuống chút nữa là thành quỳ hẳn rồi. Ta liếc mắt nhìn qua nàng, nàng vẫn như
trước nhìn ta đầy khiêu khích, ngón tay chỉ chỉ, còn muốn ta tiếp tục
khuỵu xuống.
Khóe miệng Thiên Phi nở một nụ cười, nàng dường như đang thưởng thức thú vui dằn vặt ta. Vẻ mặt nàng dần dần rạng rỡ lên.
Mà ta, rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, "Bịch" một tiếng, quỳ hẳn xuống.
"Ô" cung nữ kia khẽ kêu lên một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Thiên Phi: "Tiểu chủ, xem ra nàng đã rất thành tâm đó, hành lễ lớn như thế."
Thiên Phi cười: "Hóa ra ngươi không có tự trọng như vậy, cho ngươi hành lễ
nhẹ nhàng thì không làm, sao lại đi hành đại lễ chứ? Cũng được, sau này ở Huyễn Nhiên Các, ngươi cứ quỳ lạy ta như vậy cũng được."
Ta nén
giận, nàng lại nói: "Ngươi nói nên làm sao bây giờ, mới chỉ nửa khắc
không gặp ngươi, lòng ta đã không thoải mái rồi. Tang Tử, xem ra số
ngươi từ nhỏ đã định là phải hầu hạ ta nha!"
Ta không thèm đếm xỉa đến nàng, nàng còn không chịu buông tha cho ta: "Ngươi nói rất đúng, nữ nhân hậu cung, quý ở hiền lương thục đức. Từ nay về sau ta sẽ hiền
lành, không bao giờ lấy trâm đâm ngươi nữa."
Đúng vậy, nàng không
cầm trâm trong tay, nhưng so với lúc lấy trâm đâm ta, nàng còn làm cho
người ta sợ hãi hơn nữa. Tim ta bỗng nhiên đập nhanh, thủ đoạn của Thư
quý rần rốt cuộc là lợi hại đến mức nào đây, chỉ mới mấy canh giờ ngắn
ngủi mà đã có thể dạy dỗ nàng ta đến trình độ này?
Quỳ thật lâu,
cơn đau từ chỗ đầu gối bị sưng lại truyền tới. Ta hơi nhíu mày, thật sợ
sẽ lãng phí hết chỗ thuốc vừa dùng. Không ngờ Thiên Phi lại ngáp một
cái, phẩy phẩy tay rồi nói với ta: "Được rồi, trở về đi, nhớ ngày mai
đến hầu hạ ta sớm một chút."
Ta có chút khó tin, nhưng nếu nàng
nói có thể đi, ta đương nhiên phải hành động thật nhanh. Ta lập tức nói: "Tạ ơn tiểu chủ." Đứng dậy bằng tốc độ nhanh nhất, ta bước ra khỏi cửa.
Phía sau Thiên Phi bất chợt cười rộ lên, trong giọng điệu tràn đầy vẻ đắc ý
nói: "Đừng tưởng rằng Phương Hàm đáng tin, chính nàng ta cũng chỉ là bùn đất trên sông mà thôi! Ha Ha.."
Ta giật mình, không chần chừ, bước vội ra cửa.
Trên đường, ta không dám dừng bước, chỉ sợ Thiên Phi lại hứng thú lên, gọi
ta quay trở lại. Đi thẳng một lúc tới cửa viện, ta cười lạnh một tiếng.
Đương nhiên ta sẽ không dựa vào Phương Hàm. Bởi vì nàng đã từng nói qua, ở
trong cung, không ai có thể bảo vệ được ta. Chỉ có chính bản thân mình
mới bảo vệ mình được thôi.
Thiên Phi cho rằng nàng và Thư Quý Tần
đứng cùng một chiến tuyến là đã rất giỏi sao? Buồn cười, đều là nữ nhân
của hoàng đế, ai có thể chân thành đối xử với ai đây?
Cúi đầu,
nhìn chiếc bóng in rõ trên mặt đất, ta mới phát hiện hôm nay trăng rất
tròn. Tuy nhiên không khí lại lạnh như băng, gió thổi tới như muốn đóng
băng cứng chiếc mũi ta. Ta hà hơi, đi về phòng nghỉ.
Đẩy cửa, nó
đã bị khóa lại mất rồi. Ta chỉ nghĩ cung nữ cùng phòng không biết còn có người về, cho nên mới khóa cửa. Ta kiên nhẫn gõ vài cái. Bên trong vẫn
không có bất cứ động tĩnh gì.
Ta lại gõ, lại gọi cửa, vẫn không ai để ý đến ta. Thế nhưng ta rõ ràng nghe thấy tiếng trở mình của người ở
bên trong. Ta hừ một tiếng, ta biết Thiên Phi nào có lòng tốt như thế,
hành hạ ta nửa canh giờ rồi lại cho ta về. Hóa ra nàng đã sớm có dự tính từ trước, đã dặn bảo cung nữ khóa cửa nhốt ta ở ngoài.
Bên ngoài thật sự rất lạnh, Thiên Phi thật đê tiện.
Edit : heybaby
Beta : yk_nhubinh
Nhưng ta cũng không thể
đứng ở cửa đợi đến tận bình minh được? Suy nghĩ một chút, so với đứng
đây chịu rét lạnh, chi bằng ta ra ngoài dạo một chút. Tạm dạo ở ngự hoa
viên vậy. Mặc dù, tình cảnh ngày hôm nay hơi phá hỏng mất phong cảnh
xung quanh, nhưng cũng có thể an ủi được bản thân ta một chút.
Ta cũng không muốn, ngày mai lúc kẻ khác thức dậy lại nhìn thấy bộ dạng chật vật của ta.
Vừa đi vừa hà hơi, vừa xoa xoa tay, mãi vẫn không ấm lên được.
Nhưng ta có tay có chân, dù sao cũng không đến mức để mình bị chết cóng chứ?
Xa xa, nhìn thấy trên hành lang dài phía trước treo một hàng đèn lồng rất sáng, trong lòng chợt nảy ra một ý định.
Lúc này ta cũng không màng đến chỗ khó chịu ở đầu gối, chắc sẽ đau một
chút, nhưng vẫn còn tốt hơn so với chết cóng. Chạy chậm về phía đó,
trước mắt ta đều là hàng loạt đèn lồng trải dài.
Đến lúc đứng ngay phía dưới mới phát hiện ra, chúng đều được treo quá cao.
Xoay người tìm tới tìm lui, cũng không thể tìm được thứ gì lấy nó xuống.
Liếc nhìn cây cột bên cạnh, ta khẽ cắn môi, nó không chịu xuống, vậy thì ta trèo lên. Dù sao hồi bé đã trèo quen, coi cái cột này làm cây đi, có lẽ cũng chẳng phải việc khó.
Tuy rằng nó có chút thô ráp, nhưng gắng gượng cũng có thể leo tới đó được.
Rốt cuộc ta cũng trèo lên được, nhưng cánh tay lại quá ngắn. Ta có chút tức giận, chân đạp lên trên cây cột một cái, nhảy lên túm lấy chiếc đèn
lồng đang treo cao. Chỉ nghe "Roẹt" một tiếng, đèn lồng bị ta xé rách,
ngọn nến đang cháy rực rỡ kia cũng theo đèn rơi x