Snack's 1967
Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu Phi Tử Bất Thiện

Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu Phi Tử Bất Thiện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325432

Bình chọn: 8.5.00/10/543 lượt.

ếng.

Thế nhưng trong tiếng cười ấy lại ẩn chứa chút đau thương.

Thở dài, ôm đầu gối, ngồi dậy.

Không nhịn được, lại nghĩ tới nước thuốc Tô Mộ Hàn cho ta, đứng lên, từ phía

dưới giường lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ. Vuốt qua, lòng bàn tay chạm vào cây tử được điêu khắc tinh xảo, dù không thể nhìn thấy rõ, nhưng dường như

ta cảm nhận được hình dáng của nó.

Như vậy, trái tim đã sớm khắc sâu.

Ta không biết y đi nơi nào, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới câu nói kia của y.

Y nói, có vài người, vì có thù hận mới sống tiếp được.

Khi đó ta liều mạng phủ nhận, nói trong lòng ta không có thù hận.

Giờ khắc này nghĩ đến, người y nói, chẳng lẽ chính là y?

Đầu ngón tay run lên, chỉ cảm thấy ngực như bị thứ gì đó đánh vào, có chút đau, có chút... lo lắng.

Làm sao vậy? Vì sao hôm nay, đột nhiên lại nhớ đến Tô Mộ Hàn? Có lẽ là bởi

Thái hậu muốn ta sao chép kinh Phật, ta liền nhớ lại đã từng ở trong

ngôi miếu ấy cùng y?

Than thở một tiếng, cuộc đời này ta có thể

không bao giờ gặp lại y nữa. Cúi người, một lần nữa đem cái hộp cất thật kỹ, lúc đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy, trên cửa có bóng ai thoáng qua.

Ta cho rằng chỉ là người trong cung tuần tra ban đêm, nhưng không nghĩ tới bóng dáng kia, vẫn in trên cửa phòng ta.

Nheo nheo mắt, xác định không phải hoa mắt.

Sau đó lại hoảng sợ, Cố Khanh Hằng!

Không phải ta đã bảo y hãy xuất cung rồi sao? Sao lại còn đến đây?

Vội vàng nhảy xuống giường, dựa vào ánh trăng chạy tới, bỗng nhiên lại nghĩ, không được, ta không thể gặp lại y.

Khẽ cắn môi, la lớn: "Người đâu!"

Có người đến, y chắc chắn sẽ lặng yên rời đi, cũng như lần đó.

Nhưng, kỳ lạ vì sao không có ai đến?

"Người đâu.” Ta không cam lòng, lại cao giọng hơn chút nữa.

Bên ngoài vẫn như trước, không có bất kỳ tiếng động gì. Toàn bộ Cảnh Thái cung dường như trong nháy mắt, rơi vào tĩnh lặng.

Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?

Edit : hangdang33

Beta : heybaby

Ta cảm thấy hơi sợ hãi, liều lĩnh tiến lên phía trước, ” Soạt” một tiếng mở cửa ra....

Toàn bộ cảnh ngoài cửa khiến cho ta hoảng sợ.

Các thái giám, cung nữ của Cảnh Thái Cung đều quỳ trên mặt đất.

Ta còn nhìn thấy cả Lý công công cũng đang quỳ.

Thảo nào, gọi lớn tiếng như vậy mà không ai trả lời. Thảo nào, Cảnh Thái cung đột nhiên yên lặng như tử thành.(*)

Thành chết, thành bỏ hoang

Bởi vì hắn tới, Hạ Hầu Tử Khâm tới.

Ta không biết hắn đã ở bên ngoài bao lâu, cũng không biết tại sao hắn lại không tiến vào.

Tay vẫn còn nắm mép cửa chưa kịp thu lại, đã thấy hắn nhào về phía ta.

"Hoàng thượng!" Ta sợ hãi kêu lên, đỡ lấy hắn.

Thật nặng, lùi lại vài bước cho đến khi phía sau lưng chạm phải mép bàn mới miễn cưỡng đứng vững được. Mặt của hắn kề sát cổ ta, nóng quá, hắn vẫn

đang phát sốt.

Ta không khỏi hoang mang, ngày ấy lúc rời đi hắn

cũng không thèm quay đầu lại, ngay cả khi thấy ta ở Hi Ninh cung, cũng

không nói lời nào lạnh lùng bước qua. Như vậy bây giờ thì sao? Hắn đang bệnh, vì sao lại phải đến đây?

Còn không thèm gõ cửa, cũng không tiến vào ..

Nếu hôm nay ta đi ngủ sớm, chẳng lẽ hắn định đứng ở bên ngoài cả đêm à?

Rất nhiều câu hỏi ta tự hỏi bản thân nhưng vẫn không có đáp án...

Khi bình tĩnh lại, thấy cửa phòng không biết đã bị ai đóng lại.

Hắn từ từ đưa tay lên, ôm lấy cơ thể ta. Ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, không biết hắn rốt cuộc là bị làm sao..

"Hoàng thượng..." Ta gọi hắn, nhưng hắn không trả lời.

Cứ ôm lấy ta như vậy, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào.

Chẳng biết tại sao, ta lại nghĩ tới hôm nay lúc hắn và Thiên Lục ở Lam hồ, có phải hay không cũng giống như bây giờ?

Nghĩ vậy liền thất thần.

Hắn bỗng nhiên đẩy ta ra, tự mình lui về phía sau vài bước, ta thấy bước

chân hắn xiêu vẹo, thoáng cái đã chật vật ngã nhào trên mặt đất. Ta

giật mình, hắn trong mắt ta, từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo, mặc dù

thỉnh thoảng hắn hơi nổi nóng, nhưng cũng chỉ như một đứa trẻ con nửa

thật nửa giả thích làm nũng. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn bất lực như vậy.

Ta hoảng hốt chạy lên đỡ lấy hắn, trên người hắn chỗ nào cũng nóng, đến cả tay cũng thế.

"Hoàng thượng... "

Nhìn thấy hắn nghiến răng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Chắc hẳn là rất mệt mỏi?

Không tự chủ được đưa tay lên, giúp hắn lau mồ hôi trên trán. Nhớ ngày ấy

trong thạch động, hắn bỗng nhiên đưa tay lên trán ta, khẽ cười nói, hóa

ra bệnh đã đỡ rồi.

Ngày ấy ta bị bệnh, cũng không nặng như hắn bây giờ.

”Hoàng thượng.” Cúi người ôm lấy hắn, vì sao nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng ta lại âm ỉ đau đớn.

Rốt cuộc là hắn làm sao vậy?

Không phải hắn đã cho rằng ta là quân cờ của Cố đại nhân sao? Hắn trách ta,

cho nên mới bỏ đi mà không thèm quay đầu nhìn lại. Thế nhưng bây giờ,

vì sao lại muốn đến đây? Lại còn ... mang bộ dạng như vậy đến.

Hắn nhích lại gần người ta, hơi thở phả ra nóng rực, nhỏ giọng nói ”Đầu trẫm choáng váng quá, đứng không nổi.”

Vì thế, cho nên lúc ta mở cửa mới nhìn thấy hắn đang dựa vào cửa sao?

”Không sao, thần thiếp đỡ người.” Vất vả lắm mới kéo được hắn dậy, để hắn tựa vào người mình, ta lùi lại, đỡ hắn lên giường.

Hắn thở hổn hển, t