
thấy may mắn, Vãn Lương suy nghĩ quả nhiên chu đáo.
Ta gật đầu: "Chuyện hôm nay, bản cung cảm ơn ngươi."
Nàng hơi sợ hãi, vội nói: "Nương nương nói quá lời rồi, nô tì chỉ làm tròn
bổn phận của mình. Chỉ là, có câu..." Nàng nhìn ta, có vẻ do dự không
biết có nên nói ra hay không.
Thật ra, Vãn Lương không nói, ta
cũng đoán được. Khẽ cười một tiếng, ta nói: "Bản cung biết ngươi muốn
nói gì, ngươi yên tâm, thị vệ kia và bản cung không hề có quan hệ gì cả, chỉ là y nhìn thấy bản cung vô ý trượt chân, nên qua giúp bản cung mà
thôi."
Chợt nhớ tới những lời nói với Cố Khanh Hằng ở trong động, ta chỉ hy vọng, y có thể xuất cung.
Nghe vậy, Vãn Lương mới thực sự yên tâm, nét căng thẳng trên mặt tan biến, lại nở nụ cười nhẹ nhõm.
Lúc này, Triêu Thần bước vào, bưng điểm tâm qua, thấy vậy liền cười hỏi:
"Nương nương đang kể chuyện hay lắm à? Sao Vãn Lương vui vẻ như vậy?"
Nàng đem điểm tâm đặt trước mặt ta, nói tiếp: "Nương nương đói bụng rồi, mau ăn một chút đi."
Ta lấy một cái bánh phù dung, cắn một miếng
nhỏ, cười nói: "Bản cung mới vừa nói, muốn tìm người gả Vãn Lương xuất
cung, nàng bảo không muốn, và nói có lẽ Triêu Thần sẽ bằng lòng."
Triêu Thần vừa nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, vội nói: "Nương nương
người đừng nghe nàng nói bậy, nô tì không muốn xuất giá!"
Nhìn dáng vẻ vừa vội vàng vừa bực tức của Triêu Thần, ta và Vãn Lương nhịn không được đều cười rộ lên.
Ba người đợi trong phòng một chút, liền nghe thấy tiếng người bước vào, ngước mắt lên, quả nhiên thấy Phương Hàm đã trở về.
Ta cho hai cung nữ ra giữ cửa, chỉ giữ lại một mình Phương Hàm trong phòng.
Nàng bước lên một bước, mở miệng nói: "Nương nương quả nhiên thông minh, hộp thuốc mỡ này nguyên bản là hàng ngoại quốc. Là cống phẩm Nam Chiếu tiến cống bốn năm trước, lúc Hoàng thượng vừa đăng cơ."
Nam Chiếu? Nếu ta nhớ không lầm, công chúa Chiêu Dương con gái vua Gia Thịnh được gả làm Hoàng hậu cho quốc vương Nam Chiếu.
Xem ra bây giờ quan hệ giữa Nam Chiếu và Thiên triều vẫn còn tốt đẹp.
Cũng phải, dù bốn năm trước xảy ra cung biến thực sự có ẩn tình khác, thì
Chiêu Dương nàng chỉ là một công chúa đã xuất giá, cũng chẳng làm được
gì hơn. Hơn nữa, thực lực của Nam Chiếu thật sự cách quá xa thực lực của Thiên triều.
Nếu đúng là cống phẩm do Nam Chiếu tiến cống, bọn họ không biết Hạ Hầu Tử Khâm bị dị ứng bạc hà, cũng rất bình thường.
Giải thích những chuyện tiếp theo, thực ra không cần Phương Hàm nói, ta cũng đã hiểu hết.
"Nô tì đã lệnh cho Trần công công ở phủ nội vụ điều tra, y nói cống phẩm
này đã được phê chuẩn, ban cho đại học sĩ Cố Địch Vân vào đầu tháng tư
năm Nguyên Quang thứ hai."
Edit : BW_mylove_SG
Beta : yk_nhubinh
Quả nhiên, đúng như vậy.
Hạ Hầu Tử Khâm đem cống phẩm này ban cho Cố đại nhân, vì thế Cố Khanh Hằng có được nó chẳng có gì kỳ lạ cả, mà Thiên Lục có, cũng không lạ chút
nào. Chắc hẳn Cố đại nhân đã đưa cho Thiên Lục.
Hoặc là...
Thiên Lục sau khi biết ta bị thương, đã mở miệng hỏi xin Cố đại nhân.
Đến lúc này, ta mới thực sự thấy Thiên Lục lợi hại đến mức nào. Ngày xưa
nàng ta lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, sợ đối đầu trực tiếp với ta. Thậm
chí còn nói rằng: "Cho tới bây giờ chưa từng muốn tranh giành với ta ".
Ta quả nhiên đã coi thường nàng ta rồi.
Ta còn tưởng rằng lần đó nàng ta nói, muốn ta và các nàng đứng cùng một
thuyền, chỉ là ra một thông điệp cuối cùng với ta, vạn vạn lần ta cũng
không nghĩ tới, mặc kệ ta đồng ý hay không đồng ý, mọi chuyện cũng đã
rồi, ta coi như đã đứng cùng phía với các nàng.
Hộp thuốc mỡ kia,
dù ta không lấy ra nhưng chỉ cần ta dùng nó và Hạ Hầu Tử Khâm nhìn thấy
thì sẽ cho rằng ta là người của đại học sĩ.
Nếu hôm nay lại để hắn nhìn thấy ta ở cạnh Cố Khanh Hằng, như vậy cái thân phận quân cờ của
đại học sĩ chụp lên đầu ta dù cọ rửa thế nào cũng không sạch được. May
mà Vãn Lương thỉnh thánh giá tới ngăn cản Cố Khanh Hằng quay lại.
Nhưng, cho dù như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn hiểu lầm ta.
Vì thế, hắn mới đột nhiên nổi giận, hắn cho rằng, ta vốn trong sạch, không hề được kẻ nào hậu thuẫn, cũng không phải là quân cờ do kẻ khác sắp
đặt.
Thiên Lục.
Hai tay khẽ siết chặt lại, ta cắn răng thầm gọi hai chữ này trong lòng.
Phương Hàm thấy sắc mặt ta không tốt, trầm giọng hỏi: "Nương nương, thuốc mỡ này..."
Ta cắn môi, không thể nói là Cố Khanh Hằng đưa được. Ta đành chỉ vào hộp
thuốc mỡ chưa cất đi vẫn nằm trên bàn nói: "Hộp thuốc mỡ này là của Tích quý nhân đưa."
Phương Hàm ngẩn ra, người thông minh như nàng,
nghe ta nói thế, nhất định cũng biết hai hộp còn lại là do người khác
đem tới, nhưng ta không nói, nàng cũng tự biết không nên hỏi gì.
Ngẫm nghĩ một chút Phương Hàm mới nói: "Nương nương, chiêu này của Tích quý nhân có thể nói thật sự là nhìn xa trông rộng."
Đúng vậy, lòng dạ của nàng ta thực sự quá sâu.
Thiên Lục chính là cá bơi trong ao, còn ta, đề phòng nàng ta vẫn chưa đủ.
Ngày hôm sau, nghe nói Diêu chiêu nghi vì có công cứu giá, nên từ đó, hậu
cung lại có thêm một vị Diêu phi nương nương. Lúc ta nghe được việc này, tâm trạng cũng bì