
“Ở
đây hết chuyện của ngươi rồi, ngươi trước xuống dưới chuẩn bị đi.”
“.
. . Dạ!”
Lý Hoa đi rồi, một hồi yên tĩnh! Sở Liên Nhi chuyển dịch
chân ngồi chồm hổm đến đau nhức, bỗng dưng, thanh âm Liễu Nhất Thanh lại vang
lên:
“Chủ
tử, ngài muốn đi Đông Lăng, yêu nữ Sở Liên Nhi làm sao bây giờ? Ngài thật muốn
thả nàng rời đi?”
“Chuyện
của nàng, ngươi chớ hỏi đến.” Thanh âm Đông Ly Thuần lạnh xuống, mang theo cảnh
cáo và không vui.
“Chủ
tử, thuộc hạ biết không có tư cách can thiệp việc riêng của chủ tử, chính là,
thuộc hạ vẫn không thể không nói, nữ nhân kia âm hiểm hèn hạ, quỷ kế đa đoan,
nói không chừng, lần này cho nàng rời đi phủ hoàng tử, hoàn toàn là thả hổ về rừng.”
Sở Liên Nhi từ một nơi bí mật gần đó nghe được cắn răng, Liễu
Nhất Thanh ngươi giỏi, lão nương lại không đắc tội các ngươi, tội gì gây khó dễ
với nàng?
“Có
lẽ a. Nhưng chuyện của nàng! Ta đều có chủ trương.” Thanh âm Đông Ly Thuần căng
băng, Liễu Nhất Thanh cũng không dám lắm miệng, chỉ đành phải nói: “Chủ tử, lúc
trước ngài rõ ràng hận nàng thấu xương, nhưng hôm nay lại. . .” Hoàng Duẫn
Phong chần chờ nói.
“Duẫn
Phong, ngươi lại muốn nói cái gì?”Đông Ly Thuần thanh âm không nhịn được.
“Chủ
tử, Nhất Thanh nói đúng Sở Liên Nhi loại nữ nhân này thực không nên thả nàng rời
đi, cho dù không giết nàng, cũng không thể thả nàng tự do.”
“Nhưng,
lần này có thể ký hiệp ước với Kim quốc, cũng có thể đảo khách thành chủ, nhờ
nàng nhiều. Ta cũng đã đáp ứng thả nàng tự do, ngươi là muốn ta làm một tiểu
nhân nói ra phản lại sao?” Sở Liên Nhi nghe được thanh âm tốn hơi thừa lời của
Đông Ly Thuần, trong nội tâm có chút cảm động, hắc, người này mặc dù lạnh lùng
chút, bạc bẽo chút, nhưng còn rất tuân thủ lời hứa.
“Nếu
không như vậy, đợi sau kh nàngi rời đi, ta lại phái {ám vệ} bí mật đem nàng bán
vào giáo ti phường.” Thanh âm Liễu Nhất Thanh cực kỳ âm hiểm.
Giáo ti phường? Mụ nội nó, Liễu Nhất Thanh, ngươi người này
cũng quá hèn hạ vô sỉ. Nàng thật muốn nhảy dựng lên đánh ác hỗn thành đầu heo,
lại dám đem nàng bán vào cái loại địa phương đó.
Nàng nhịn!
“Bộ
dáng của nàng, có thể bán bao nhiêu tiền?” Thanh âm Hàng Duẫn Phong không cho
là đúng. Không thể nhịn được nữa, chớ nhịn nữa!
“Chết
tiệt tên khốn kiếp, sĩ có thể giết, không thể nhục.” Sở Liên Nhi bất chấp như vậy
lao ra sẽ bị bọn họ chém thành mảnh nhỏ, cũng bất chấp chung độc Đông Ly Thuần
bỏ trong cơ thể nàng, nàng nhảy ra ngoài, cầm lấy cái chổi một bên liền đánh tới
cái ót Hoàng Duẫn Phong.
Liễu Nhất Thanh đối diện nàng, nhìn đến Sở Liên Nhi, vẻ mặt
sát khí, “Chủ tử chú ý.” Nói, một hồi ánh trắng hiện ra, cái chổi trong tay Sở
Liên Nhi đã bị chém thành hai đoạn. Người cũng bị Liễu Nhất Thanh phi thân mà đến
đạp bay ra ngoài.
Thân thể Sở Liên Nhi như búp bê rách nát đụng vào trên tường
phía sau, lại bắn ngược trở về, lăn xuống trên mặt đất.
Bị đánh cho choáng váng, phân không rõ Đông Nam Tây Bắc, chỉ
là, bên tai lờ mờ nghe được một hồi tiếng hô dữ dội: “Chết tiệt, đây là cái
gì?”
Sở Liên Nhi cố gắng mở ra hai con ngươi choáng váng, nhìn đến
Đông Ly Thuần dùng sức lau áo choàng, chỉ thấy trên áo bào trắng thẳng tắp thon
dài, lộ nước đọng và vết bẩn, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ, bị văng tối như mực,
giờ phút này đang cực kỳ tức giận rũ tóc bị dính tro bụi.
Sở Liên Nhi há to miệng, nhìn bộ dáng chật vật của hắn, có
chút áy náy, nàng rõ ràng ném Hoàng Duẫn Phong, sao ném ở trên người hắn? Đông
Ly Thuần trợn mắt trừng nàng, há mồm muốn mắng, nhưng thấy nàng nằm trên mặt đất,
trong mắt lại hiện lên một tia hào quang: “Ngươi. . . .
Liễu Nhất Thanh phi thân đến trước mặt Sở Liên Nhi, một phen
nâng nàng lên, “Chủ tử, tiện nhân kia lại dám tập kích ngươi, kiên quyết không
thể lưu lại.”
Hai chân Sở Liên Nhi bay lên không! Phía sau lưng bị hắn vặn
đến đau nhức, chửi ầm lên với hắn: “Thả ta ra, ngươi đáng chết này chính là tay
sai.” Nàng lại chuyển hướng Hoàng Duẫn Phong, mắng: “Ngươi tên khốn kiếp này, lại
dám nói ta bán không được bao nhiêu tiền? Mù mắt chó của ngươi a? Lão nương dù
nói thế nào! Cũng là một mỹ nhân, muốn dáng người có thân hình, cư nhiên bị
ngươi nói không đáng một đồng, ngươi có biết hay không! Nữ nhân coi trọng nhất
đúng là mỹ mạo và dáng người, ngươi tên khốn kiếp này, lão nương không chỉ có
thân hình tốt diện mạo đẹn, còn có đầu! Sao bị ngươi nói không đáng một đồng,
thả ta ra, ta muốn đấu một mình với ngươi.” Hai chân nàng dùng sức đạp, nhưng
giãy không ra tay cứng của Liễu Nhất Thanh.
Hoàng Duẫn Phong cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi?”
Hai chân Sở Liên Nhi trên không, muốn nói chuyện, nhưng cổ
áo sau bị Liễu Nhất Thanh vặn chặt, ghìm chặt cổ, hô hấp lập tức không được, mặt
xưng trướng màu đỏ bừng.
Đông Ly Thuần thấy, lập tức khoát tay: “Nhất Thanh, buông
nàng ra.”
Liên Nhi lại bị “bịch” ném đến trên mặt đất, lập tức rơi đến
hai mắt thấy sao.
Hoàng Duẫn Phong nhìn nàng cả người chật vật! Thần sắc hiện
lên hồ nghi, hỏi: “Nhất Thanh, vừa rồi ngươi đá nàng thì dùng bao nhiêu lực?”
“Đối
phó loại yêu nữ này, đương nhiê