
hỉ huy ở trung tâm, chuyện đấu tranh anh
dũng, giao cho Hoàng Duẫn Phong và Nhất Thanh.”
Sở Liên Nhi yên lòng, “Vậy coi sổ sách sao đây? Chỉ một mình
ngươi sao? Tại sao không để cho người làm thay ngươi.”
“Liên Nhi là đang quan tâm ta sao?” Ánh mắt Đông Cách Thuần
sáng như sao, đen như bảo thạch, ngay cả ánh mặt trời nóng bỏng cũng bị so kém
hơn.
Nàng liếc hắn một cái, đấm nhẹ lồng ngực của hắn, sẵng giọng:
“Ta mới không quan tâm ngươi. Người ta chỉ là nghĩ, nếu như ngươi không có thời
gian làm, có thể mời người làm, nói thí dụ như, mời ta.”
“Liên Nhi biết tính toán?” Đông Cách Thuần rất kinh ngạc.
Sở Liên Nhi nhăn nhăn nhó nhó: “Ừ, vẫn ăn uống không, còn
không làm chút chuyện, ta sợ sẽ bị những thụ hạ của ngươi xem thường bắn chết.”
Đông Cách Thuần phát ra tiếng cười từ trong cổ: “Liên Nhi của
ta cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chiếu cố tốt mình là được.”
Sở Liên Nhi mãnh liệt lắc đầu: “Vậy cũng không được, trận
chiến sắp đánh rồi, một mình ngươi lại phải chỉ huy chiến trường, lại phải phụ
trách lương thảo quân dụng, còn phải phụ trách cung cấp quân thưởng, quá mệt mỏi.
Ta cũng biết rõ lương thảo quân dụng quan trọng, ngươi không yên lòng cho bất kỳ
một thủ hạ nào. Nhưng, nhưng ngươi tin tưởng ta. . . .” Vừa nghĩ tới nàng đã từng
lừa gạt hắn, thanh âm không khỏi nhỏ xuống.
Đông Cách Thuần nâng mặt nàng lên, chống lại mắt phượng ảm đạm
của nàng: “Liên Nhi thật muốn giúp ta?”
Sở Liên Nhi nặng nề gật đầu.
Đông Cách Thuần bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, “Được, chẳng
qua là, ngươi biết xem sách sao?”
“Chỉ cần viết mà không phải quỷ vẽ bùa, ta đọc được.” Vừa
nói đến chữ như gà bới, Sở Liên Nhi lại suy sụp mặt, “Thôi, ta vẫn nên trở về
phòng đi.”
Đông Cách Thuần cười cười, kéo nàng vào trong ngực, “Không
sao, chỉ cần ngươi có thể xem hiểu là được.”
. . . . . . . . . . . . . . .
Sở Liên Nhi là lần đầu tiên tới thư phòng Đông Cách Thuần,
không lớn bằng thư phòng trong phủ hoàng tử ở kinh thành, diện tích nhỏ hơn,
nhưng bố trí vô cùng chỉnh tề, bàn và giá sách đều không thiếu. Trên bàn sách gỗ
tử đàn, bày một đống sổ sách thật dầy, nghe Thành Kiều nói, là các chưởng quỹ
thành Tây Lăng mới sai người đưa tới.
Sở Liên Nhi tiện tay lật sổ sách, yên lòng, quyển sách vẫn
còn minh xác, chẳng qua là, nàng cũng không thể đánh bàn tính lưu loát lại chát
chúa giống như Đông Cách Thuần..
Nàng căn bản cũng không biết tính toán, trước kia đều là
dùng máy tính, nhìn chữ chằng chít rậm rạp trong tay, Sở Liên Nhi không nhịn được
thở dài, thì ra tính toán thật không dễ dàng.
Trước kia nàng chỉ quản lý một tiệm cơm nhỏ mười mấy nhân
viên, sổ sách rất dễ dàng quản lý, tạch tạch đè xuống máy tính là được, nhưng,
các khoản này, vừa dầy vừa lớn, hơn nữa toàn bộ đều là chữ vuông, lúc này nàng
mới phát hiện, cổ đại này, còn chưa phát minh số chữ Ả Rập.
Xuân Hồng ở một bên mài mực thay nàng, nàng cầm bút lông sói
dính mực nước lên, lại chán nản để xuống.
“Tiểu thư, thế nào?”
“Không có sao.” Sở Liên Nhi chìm thân thể vào ghế thái sư, trợn
mắt nhìn bút lông lớn nhỏ không đều đặt trên giá bút, hận không thể ăn tươi nuốt
sống.
Xuân Hồng cẩn thận nhìn thần sắc của nàng, hỏi: “Tiểu thư,
ngài không cần tính toán sao?”
“Ta không biết.” Nàng đẩy bàn tính ra, trong lòng vô cùng bội
phục trí khôn của cổ nhân.
Xuân Hồng mở to mắt: “Tiểu thư không biết tính toán, vậy làm
tính thế nào? Nhiều quyển sách như vậy, ngài muốn tính thế nào?”
“Không biết tính toán thì thế nào?” Sở Liên Nhi không có bỏ
qua cho chút hả hê và phòng bị chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt nàng, nàng
cũng rõ ràng nàng là Thành Kiều cố ý phái tới, nói là hiệp trợ nàng, nhưng nói
một cách thẳng thừng chính là giám thị mình.
“Xuân Hồng, ngươi đi phòng bếp lấy mỡ heo cho ta. Cho ta
thêm chút giấy đỏ, còn có. . . Tơ trắng nhẹ nhàng trong suốt, nhanh đi.” Không
muốn bị người coi thường, Sở Liên Nhi đè xuống không vui trong trái tim, nàng
không biết tính thì thế nào? Bằng phép tính nàng đã học ở hiện đại, còn làm khó
nàng sao?
Xuân Hồng nửa tin nửa ngờ vào phòng bếp lấy ít mỡ heo, lại
tìm tấm giấy đỏ, Sở Liên Nhi nhận lấy, nhìn chung quanh, cởi xuống một cây trâm
bạc từ mái tóc, cười nói với nàng: “Xuân Hồng, từ giờ trở đi, ta muốn dùng phéo
tính Sở thị của ta để làm tính, bảo đảm làm còn tốt hơn chủ tử nhà ngươi.”
Bát Tiên qua biển, các hiển thần thông, Đông Cách Thuần biết
tính toán, Sở Liên Nhi nàng cũng không kém đâu.
Giờ lên đèn, bóng tối thống trị ban ngày. Bầu trời màu lam đậm,
lấp lánh vô số ánh sao, ánh sáng như chuỗi trân châu, lóng lánh ở trên trời.
Ngày mai, lại là một ngày trong sáng.
Bên trong thư phòng, dấy lên ánh nến, ánh nến trên mấy ly nhỏ
thuỷ tinh khắc phượng, một vài ngọn lửa, chiếu sáng khuôn mặt chuyên chú của Sở
Liên Nhi, sắc mặt trắng bệch, có thần thái mị người mờ nhạt.
Sổ sách rất nhiều, đề cập rất nhiều ngành nghề, bất quá lớn
nhất là hàng gạo, hàng vải và tiền trang, sổ về ba ngành này là nhiều nhất,
trong đó hỗn tạp nhất là ngành xe ngựa. Xe ngựa cổ đại chính là hậu cần th