Duck hunt
Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326525

Bình chọn: 9.00/10/652 lượt.

Vũ, cô đã đi nhiều ngày như vậy,

cô lại không ngăn cản cô ấy đến Los Angeles, cô nên sớm nhìn ra, đây là

một cái bẫy, nhưng mà, lúc ấy cô lại đắm chìm trong tình cảm rối bời

kia, chuyện gì cũng không nhìn ra.

Cô đúng là một kẻ ích kỷ!

Đào Chi Yêu khẽ nhúc nhích người, thật lâu sau, cuối cùng cô cắn răng hói:

“Ông làm gì quạ đen rồi, cô ấy không biết gì đâu, đừng làm hại cô ấy?!

Tiểu Đào bị ông đưa đi đúng không?! Ông rốt cuộc muốn làm gì?! Nếu, nếu

con tôi xảy ra chuyện gì, sư tử tôi thề với ông, đời này tôi sẽ không

tha thứ cho ông, thề sống chết với ông, mặc kệ đại giới của ông là gì!”

Cô vừa mới nhìn thấy Tiểu Đào mà, khuôn mặt rạng rỡ của Tiểu Đào còn chưa tan trong đầu Đào Chi Yêu.

“Sư tử…… sư tử thân yêu……” Khải Tư âm trầm cười nói: “Con đã thừa nhận rồi

à? Ta chỉ là mời họ đến làm khách thôi, về phần bọn họ sẽ nhận được đãi

ngộ dạng gì, là khách quý, hay là tù nô… vậy phải xem con, sư tử, trước

khi sư tử của ta chưa bao giờ dám uy hiếp ta, con như vậy, càng làm ta

mong đợi.”

Sáu năm, cô rời hắn sáu năm, thông qua hình ảnh Anna

truyền đến từ vệ tinh cho hắn, sáu năm không gặp, cô càng đẹp hơn, hương vị cũng tựa hồ càng kiên cường hơn.

Đào Chi Yêu cố áp chế lo lắng và dày vò trong lòng, lạnh nhạt nói: “Nói đi, ông muốn tôi phải làm gì?”

Khải Tư cười nói: “Trở lại bên cạnh ta.”

Đào Chi Yêu cười chua xót, cô còn có lựa chọn sao? Cô có thể cự tuyệt sao?

Nhắm mắt lại, Đào Chi Yêu nuốt sợ hãi và đau đớn xuống, lạnh lùng nói: “Được.”

Khải Tư nở nụ cười, giọng nói cực kỳ điềm đạm: “Sư tử thân yêu, ta hiện tại

chưa vội gặp con đâu. Ta và tiểu thiên sứ, ở San Francisco chỗ cũ chờ

con. Đúng rồi, kiên nhẫn của ta có hạn, chờ không được lễ kết hôn hoàn

thành đâu.”

Toàn thân Đào Chi Yêu cứng đờ, trong đầu đột nhiên

hiện lên hình ánh ngày ấy cô chấp nhận lời cầu hôn của hắn, sau đó hắn

mừng rỡ ôm cô xoay tròn, nhớ đến một khắc kia lồng ngực bỗng được lấp

đầy bởi hạnh phúc, giờ phút này nhớ lại, lại đau gấp ngàn lần.

Sau ngày ấy, một nhà bọn họ mỗi ngày đều tay trong tay đi dạo phố, cùng ăn

cơm, cùng ngồi trên sô pha xem ti vi, cùng náo loạn trên giường lớn sau

khi nghỉ ngơi, Tiểu Đào ngủ giữa họ, mỗi người cọ một cái, tình thân

ngọt ngào như vậy, mà cô dưới ánh mắt thâm tình sáng rực của hắn thì lại đỏ bừng mặt.

Mà sáng hôm nay hắn vừa nói, cô là cô dâu đẹp nhất trên thế giới này.

Mẹ hắn, gia tộc của hắn đều đã đến tham dự hôn lễ này, vì cô và Tiểu Đào

mà tặng lễ vật lớn nhất, vì hôn nhân của bọn họ mà nhiệt tình chúc phúc.

Đào Chi Yêu nhớ rõ người phụ nữ cao quý kia trong ký ức, mẹ Cung Nhã Thương, nhưng mà, tất cả không còn kịp nữa rồi.

Si tâm vọng tưởng nghĩ rằng từ nay về sau hạnh phúc sẽ đến, nhưng mà, lúc

này mới phát hiện tất cả đều là một giấc mơ, thì ra, hạnh phúc thuộc về

Đào Chi Yêu cô, chỉ ngắn như vậy, chỉ ngắn như vậy mà thôi.

Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi kia, lại trở thành hồi ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời cô.

Đủ, đủ rồi.

Nước mắt Đào Chi Yêu rơi xuống.

Cô nói nhỏ: “Tôi sẽ lập tức đi, lập tức, chạy đến trước mặt ông.” Giọng

nói của cô lãnh lẽo mà vô tình, lại biến thành sư tử lãnh huyết vô tình

kia.

Khải Tư lạnh lùng nói: “Ta không muốn để người đàn ông khác

chờ mong con, sư tử, nếu con không hi vọng người đàn ông đang chờ con có chuyện gì, vậy thì, tốt nhất là để hắn hoàn toàn mất hi vọng, nếu

không, ta không biết ta lại vì quá yêu con, lại làm ra chuyện khiến con

thương tâm cả đời hay không?”

Sư tử nhỏ của hắn hình như không biết người đàn ông kia cuối cùng là ai? Tựa hồ, càng thú vị.

Đào Chi Yêu đột nhiên rùng mình, nước mắt mơ hồ đầy mặt, Đào Chi Yêu lần

đầu tiên yếu ớt, khóc như mọi người phụ nữ trong lễ cưới của mình.

Cô lau nước mắt trên mặt đi, nói nhỏ: “Tôi hiểu, ông không cần lo lắng.”

Đào Chi Yêu vừa khóc vừa viết vài chữ ngắn ngủi lên giấy.

Sau đó cửa đột nhiên mở ra, gió dường như muốn thổi bay tờ giấy đặt trên bàn trang điểm kia.

Trên giấy viết: Thương, thật xin lỗi, tôi không yêu anh. Cái tôi cần chỉ là

đứa con, mà anh, đã giúp tôi rồi, cám ơn anh đã ban Tiểu Đào cho tôi.

Thật xin lỗi tôi không thể kết hôn với một người tôi không yêu được, tôi mang Tiểu Đào đi rồi, mà anh cũng nên quên chúng tôi đi.

Ân oán

giữa cô và Khải Tư, cô muốn tự giải quyết, tương lai chưa biết, cô cũng

không biết cuối cùng mình có phải là người thắng hay không, cô có thể

sống đến cùng hay không? Cô chưa thoát khỏi nơi kia, căn bản không có tư cách nhận được hạnh phúc ấm áp hắn đưa đến….

Cô không dám tưởng tượng người ngốc như hắn vì cô mà bị Khải Tư làm hại, cô cũng không dám nghĩ.

Nếu có ngày đó, cô chắc chắn sẽ đau đớn đến chết.

Cho nên, cô tình nguyện để hắn hận cô, cũng không muốn để hắn bị tổn thương.

Tha thứ cho em, Thương, tha thứ cho em……

Đào Chi Yêu cũng không quay đầu chạy khỏi khách sạn xa hoa hạng nhất này,

hôn lễ tất cả đều sắp xếp theo giấc mộng của cô, chạy quá đám đông, nhìn thấy chú rể với vẻ mặt hạnh phúc đứng trên đài cao, hắn quả nhiên ngọc

thụ lâm phong, tuấn mỹ phi phàm như trong tưởng tượng của cô. Hôm nay

hắn hình như cà