
y chú ý đến một
người phụ nữ đơn độc như cô.
Đào Chi Yêu bỗng thản nhiên cười câu hồn mấy gã, dịu dàng nói: “Vậy thì, các anh ai muốn lên trước?”
Vài người xắn tay áo, nghe cô nói vậy, cao hứng cười nói: “Nói vậy mới tốt, để các ca ca thương em nhé.”
Nói xong ba người nhảy lên, ánh mắt Đào Chi Yêu lạnh lùng, đang định cho
bọn chúng mỗi tên một bài học, ai ngờ, vừa đánh một quyền đã dễ dàng bị
bắt được, lúc này Đào Chi Yêu mới biết mình toàn thân vô lực, thậm chí
trong thân thể còn có một cảm giác kỳ lạ bắt đầy lan tràn, toàn thân
nóng dần lên.
Một người đàn ông trong đó cầm lấy bàn tay mềm mại
trắng nõn của cô, hôn nhẹ sờ sờ, vươn đầu lưỡi ghê tởm liếm liếm, Đào
Chi Yêu giận dữ nói: “Vô sỉ hạ lưu!” Lúc trước gặp người đàn ông ghê tởm như vậy, cô có thể giải quyết dễ dàng, nhưng mà, lúc này lại chẳng có
chút sức lực nào.
Đào Chi Yêu lạnh lùng nói: “Các anh muốn làm gì tôi?!”
Ba người nhìn cô vô tội, cười dâm đãng một tiếng, “Không có gì, bọn anh chỉ muốn cho em gái uống thêm chút rượu thôi.”
Rượu?! Nhớ đến lúc mơ màng uống ly rượu kia, Đào Chi Yêu cuối cùng cũng hiểu.
Bọn khốn kiếp kia!
Một trận sóng nhiệt ở bụng dưới tập kích toàn thân, toàn thân bắt đầu mềm
yếu vô lực, bọn chúng đã cho cô uống thuốc kích thích (xuân dược)! Là
một loại thuốc có dược tính lớn! Bằng không với sự nhẫn nại và sức lực
của cô, làm sao có thể phản ứng nhanh như vậy!
Đều do cô nhất thời bị tình cảm chi phối, mất đi lý trí, mới để lũ rác rưởi này thừa dịp làm ác!
Ba người tiến lên trên, một người đẩy cô xuống đất, mặt khác hai người kia giữ tay chân đang giãy giụa của cô, mà người ở giữa rất nhanh cởi quần
áo của cô ra, càng cởi ánh mắt của những tên đàn ông kia càng sáng rực
nhìn chằm chằm cảm khái: “Mụ đàn bà chết tiệt, quần áo xấu như vậy lại
dùng để bao lấy thân thể bạch ngọc hoàn mỹ thế này. Hôm nay, phải để bọn anh sung sướng vài lần đi.”
Đào Chi Yêu nhìn hắn cởi thắt lưng
trước mặt mình, sau đó cởi quần, lộ ra thứ xấu xí của hắn, tuyệt vọng
nhắm mắt lại, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự bị lũ này chà đạp sao?! Bọn
chúng tốt nhất thì đừng để cô còn sống, nếu không khi thuốc hết tác
dụng, cô sẽ để bọn chúng sống không bằng chết!
Đào Chi Yêu cắn chặt môi dưới, không để tác dụng của thuốc làm mình phát ra tiếng rên rỉ.
Lạc Ngọc Sanh sau khi làm xong nhiệm vụ, vội vàng trở về đón Đào Chi Yêu.
Nhưng khi hắn đuổi đến, không thấy bóng dáng Đào Chi Yêu đâu cả, hỏi bảo vệ, mới biết có ba người đàn ông đưa cô đi rồi.
“Shit!” Lạc Ngọc Sanh thầm rủa một tiếng, lũ côn đồ kia khôn hồn thì đừng chạm
vào cô, nếu không, hắn tuyệt đối không tha cho chúng.
Khi Lạc
Ngọc Sanh vừa tìm được cái ngõ nhỏ ở gần đó, chỉ nhìn thấy Đào Chi Yêu
bị đè trên mặt đất, chưa đến bây giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng
thấm thỏm lo ấu, sợ hãi đầy nước mắt của cô như vậy, lại thấy lũ đàn ông kia đang cười tà ác, có một tên đang muốn nằm lên người cô.
Máu nóng bốc lên đầu, nổ tung một tiếng.
Trong mắt là một màu đỏ, Lạc Ngọc Sanh bay vào trong ngõ tối, bỗng, sau lưng
hắn mở ra hai cánh chim màu đen, bộ lông khổng lồ, giống như ban đêm đột nhiên bị bao phủ bởi một tầng tối tăm. Trên đầu Lạc Ngọc Sanh mọc ra
hai chiếc sừng màu đen, trong miệng cũng mọc ra hai chiếc răng nanh nhỏ.
Ánh mắt hắn như rồng lửa nhìn ba tên đàn ông kia, tiếp theo, một màn xảy ra làm Đào Chi Yêu trợn mắt há mồm, ba tên đàn ông kia hình như bị hút mất linh hồn, có một lớp bóng ma chui ra từ thân thể của họ.
Lạc
Ngọc Sanh nhìn vài tên người này, rõ ràng trong lòng cảnh báo mình phải
tuân thủ quy tắc của tử thần, không thể tùy ý can thiệp vào chuyện của
loài người, càng không thể tùy ý lấy đi linh hồn loài người, nếu không
sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy cô nằm ở nơi đó, ánh mắt thê lương đầy lệ, quần áo trên người cơ hồ đều bị cởi
hết , thiếu chút nữa bị người ta nhục nhã, hắn không chịu nổi, hắn sụp
đổ, hắn hoàn toàn bị tình cảm chi phối mà bùng phát!
Cảm giác bên người có một cỗ chấn động mãnh liệt, ngay cả thân thể của cô cũng như đang trôi lơ lửng.
Đào Chi Yêu tuy ngạc nhiên vì hắn biến thành hình dạng này, ngạc nhiên
chuyện hắn đã làm, ngạc nhiên vì con mắt đỏ ngầu của hắn, còn có cặp
sừng kia, cánh đen thật lớn, nhưng, Đào Chi Yêu biết hắn nổi điên, mà cô lúc này muốn ngăn cản, Đào Chi Yêu thét to: “Lạc Ngọc Sanh. Dừng tay.
Lạc Ngọc Sanh, tỉnh lại, dừng tay, nghe tôi, tỉnh lại đi.”
Trong
mơ mơ màng màng, Lạc Ngọc Sanh hình như nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của cô, toàn thân bỗng rùng mình, như một làn nước xối mạnh vào trong đầu,
Lạc Ngọc Sanh tỉnh lại, nhìn ba tên đàn ông nằm trên mặt đất thiếu chút
nữa thì bị hắn hút linh hồn, đột nhiên, hai cánh thu lại.
Lạc Ngọc Sanh dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy đến, ôm lấy cô, sau đó lao vào thành phố, ôm cô chạy điên cuồng.
Đào Chi Yêu núp trong lòng hắn, rõ ràng cái ôm của hắn rất lạnh, nhưng mà, cô lại cảm thấy ấm áp.
Đào Chi Yêu cảm thấy quá mệt mỏi.
Hắn rốt cuộc là ai, đã không còn quan trọng. Nếu hắn không nói cho cô, tự nhiên có lý do của hắn, cô cũ