
ồi Trình Tử Hằng mới nói với tôi: “Đã tám giờ rồi, em cứ như thế này sẽ không tốt cho dạ dày”.
Thời gian đã trôi qua lâu vậy sao? Tôi bỗng thấy sợ hãi khi thời gian trôi nhanh như thế. Ngồi bên quán ăn nhỏ cạnh trường, những món Trình
Tử Hằng gọi đều hợp khẩu vị của tôi. Không nén được tò mò, tôi hỏi: “Anh Trình, anh tìm em có việc gì không?”.
Tôi còn chưa ngu tới mức tự mơ mộng hão huyền như thế. Trực giác cho
biết, Trình Tử Hằng vì một bắp ngô mà rung động trước tôi thì vô lý quá.
“Thực ra trường học là nơi cô đơn nhất, cuộc sống quá tẻ nhạt, bạn
trai bạn gái có lúc giống như một người bạn đồng hành”. Trình Tử Hằng
nói.
Là như thế sao? Hóa ra giữa nam và nữ không cần tình yêu mà cũng có
thể gọi là bạn trai bạn gái sao? Là do tôi quá nông cạn hay quá bảo thủ? Tôi thừa nhận tôi tới nơi xa lạ này học, quả thực vô cùng cô đơn.
Tôi không phải là người hiếu động, bạn bè cũng không nhiều. Phòng ký
túc cũng chỉ có hai người ở, không thể nào nhộn nhịp bằng sáu người như
trước kia. Cuộc sống hàng ngày nếu không phải đọc sách thì thỉnh thoảng
lên lớp dạy hai tiết cho các đàn em khóa dưới. Kế hoạch của tôi là học
kỳ đầu tiên phải làm quen và thân thuộc với cuộc sống trong trường, học
kỳ thứ hai bắt đầu đi tìm việc làm.
Mặc dù học nghiên cứu sinh tháng nào cũng có học bổng, nhưng chắc
chắn là không đủ tiêu, tôi vẫn phải dùng thêm tiền của bố mẹ. Tìm việc
làm vốn nằm trong kế hoạch của tôi, còn bạn trai không nằm trong kế
hoạch ấy.
“Phúc Sinh, ở trong trường em có thể làm một nửa của anh không?”.
“Tại sao lại là em?”.
Tôi cảm thấy rất lạ lùng, theo như Chanh Đa nói thì số fan nữ hâm mộ
Trình Tử Hằng nhiều vô kể, anh ấy thường xuyên nhận được thư tình hoặc
lời mời, nói chung không thể nào vì việc cái bắp ngô luộc được? Nếu thực sự như thế thì đúng là do bắp ngô đó gây ra. Trình Tử Hằng nói: “Anh
thấy em một mình chạy trên sân vận động, chắc em cũng cô đơn đúng
không?”.
Tôi sững lại.
Chuyện tốt không lan xa, truyện xấu đã truyền vạn dặm. Sao anh ấy
cũng nhìn thấy chứ? Tối nào cũng có bao nhiêu người chạy không ngừng
nghỉ ở trên sân, tôi còn tưởng là có mỗi mình tôi thôi! Cảm giác xấu hổ
làm gì cũng bị người ta nhìn thấy khiến tôi chỉ muốn có cái lỗ nào dưới
đất mà chui xuống.
“Tại sao lại không thể có một nửa chứ? Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học, cả hai cùng quan tâm nhau, chỉ thế mà thôi”.
Đúng thế, tại sao lại không thể tìm một người bạn trai làm người bầu bạn như thế chứ? Chỉ là bầu bạn thôi mà.
Trình Tử Hằng hóa ra cũng là một người cô độc sao? Trong mắt người
khác anh ấy rất phong độ, rất được yêu thích, nhưng nghe anh ấy nói thì
có vẻ anh ấy muốn tìm một người bạn gái!
Con người thực sự không nên chỉ nhìn bề ngoài.
“Chỉ là bạn thôi”. Tôi nhìn anh ấy cười.
Lúc này tôi nhìn thấy một nụ cười nở trên gương mặt xương gầy của anh ấy.
Trình Tử Hằng là một người bạn đồng hành rất tốt. Dịu dàng hơn Đinh
Việt, quyết đoán hơn Hạ Trường Ninh. Quan trọng nhất là, anh ấy hiểu rất rõ thế nào là bạn đồng hành.
0o0
Chỉ cần ở trong trường là anh ấy sẽ không quên nhắn tin cho tôi. Điều đó có nghĩa là hôm đó anh ấy cũng ở trường. Chỉ cần tôi nhắn tin hay
gọi điện là anh ấy sẽ tới. Ăn cơm cũng được, tự học cũng được, đi xem
phim cũng ok.
Lúc mới bắt đầu khi nghe Chanh Đa gào thét tôi còn tưởng mình đã có
bạn trai thật rồi. Trên thực tế thì Trình Tử Hằng nói với tôi: “Một nửa
không phải bạn trai đâu, chỉ là khi hai người muốn tìm người nói chuyện
hoặc không muốn cô đơn thì tìm tới với nhau. Đương nhiên, giữa chúng ta
không có bất cứ trách nhiệm và nghĩa vụ gì trước pháp luật, tùy ý thôi”.
Chạy bộ thì chạy ra anh Trình, chả khác gì em Lâm từ trên trời rơi
xuống cả. Nói chung, ở trường tôi bước đi cùng Trình Tử Hằng trong ánh
mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ của bao nhiêu người. Tiếp xúc lâu rồi nói chuyện
cũng dễ hơn. [Em Lâm: Ý chỉ Lâm Đại Ngọc, một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng là tri âm tri kỷ của Giả Bảo Ngọc (ND)'>
Lý do Trình Tử Hằng không có bạn gái rất đơn giản, anh ấy chưa gặp ai phù hợp. Còn vì sao anh ấy lại tìm tôi thì vẫn là lý do cũ: Một người
chạy bộ một mình luôn là người cô đơn.
Vì thế, khi ở cạnh tôi anh ấy giống như người anh trai, người bạn hơn. Không liên quan gì tới chữ “tình”.
Có lúc Chanh Đa hỏi tôi: “Cậu và anh Trình thực sự đơn giản thế thôi sao?”.
Tôi cười đau khổ. Tôi cũng muốn không đơn giản, nếu thế tôi có thể
quên cái tên Ba Y Hạ Trường Ninh đi rồi. Nhưng mãi vẫn không quên được,
tôi không hề động lòng trước một người xuất sắc như Trình Tử Hằng.
Ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Nếu như nói tôi bị Hạ
Trường Ninh làm cho cảm động thì những gì Trình Tử Hằng làm đâu có kém
gì. Khi ở bên Trình Tử Hằng anh ấy rất dịu dàng với tôi. Cho dù anh ấy
tới văn phòng luật sư giải quyết công việc hoặc đi công tác cũng không
quên nhắn tin cho tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy cảm động. Suy nghĩ
này khiến tôi cảm thấy suy sụp: Lẽ nào tôi phải thắt cổ mà chết trên cái cây Hạ Trường Ninh sao?
Có lúc ăn cơm tôi chăm chú nhìn Trình Tử Hằng và nó