
qua nửa chuyện sai gì, trượng phu cũng đối nàng rất tốt,
vì cái gì cha mẹ nghĩ sẽ đem muội muội lại gả tới đây chứ?
Chẳng lẽ là Uyển Diễn yêu cầu?
Hai tỷ muội cùng chung một chồng? Uyển Diễn làm sao sẽ
nguyện ý? Nàng làm sao có thể tiếp nhận!
Uyển Ước tròn mắt không nói gì, nàng không muốn cùng
người khác chia xẻ Đường Cẩn Tư!
‘Uyển Ước a!’ bà bà thấp giọng gọi tinh thần người vợ
trở về, hiểu rõ nói:‘Việc này ta còn không có hỏi qua ý kiến Cẩn Tư, con tự
mình cùng nó thương lượng trước, như thế nào?’
‘Là.’ Uyển Ước miễn cưỡng quay lại cười một
tiếng.‘Uyển Ước hiểu.’
Nàng hiểu, nam nhân có thể cưới rất nhiều thê thiếp,
thân là Binh bộ Thượng thư Đường Cẩn Tư không có lý do gì ngoại lệ. Nhưng nàng
thích người trượng phu ôn nhu săn sóc này, không muốn để cho một nữ nhân khác
cướp lấy tình yêu thuộc về nàng a!
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Bên ngoài dùng qua bữa tối, Đường Cẩn Tư chậm chạp trở
về, cho rằng Uyển Ước đã chìm vào giấc ngủ, không ngờ trong phòng ngủ vẫn sáng
đèn.
Hắn đi vào trong phòng, bước qua gian ngoài, phát hiện
trên bàn xếp đặt một bức tranh Nga Hoàng Nữ Anh thập phần bắt mắt.
Câu chuyện về đôi tỉ muội cùng chung chồng này, thế
nhân thường xuyên truyền miệng.
Đường Cẩn Tư đi vào phòng trong, thấy Uyển Ước đang
nằm nghiêng ở trên giường đọc sách, hắn mở miệng hỏi nàng:‘ Bức họa bên ngoài
kia là tác phẩm của phu nhân?’
Uyển Ước vội vàng ngồi đoan chính.
‘Không, là cha mẹ thiếp đưa cho…… Của chàng.’ nàng nhỏ
giọng trả lời. Tại sao có thể là bức tranh của nàng đây?
Đường Cẩn Tư thoáng kinh ngạc.‘Nhạc phụ nhạc mẫu?’
Bức họa kia ám chỉ quá rõ ràng, hắn làm sao có thể
đoán không ra. Uyển Ước đầy bụng bất an, dè dặt quan sát sắc mặt phu quân. Hắn
sẽ có cảm tưởng gì?
‘Nghe nói muội muội nàng từ chối một hôn sự, ngay cả
Tiếu Dương cũng chướng mắt.’
Uyển Ước ngẩn người, tại khóe miệng cùng đôi mắt sáng
của Đường Cẩn Tư, phát giác được một tia tình triều xôn xao.
Sự bất an của nàng sâu hơn.
‘Thiếp vốn định cầu xin chàng lưu ý giúp Uyển Diễn có
thể tìm được vị hôn phu thích hợp. Nhưng nàng không chịu tiếp nhận, nói là
trượng phu tương lai của nàng, phải là nàng tự mình chọn lựa ……’
‘Nàng thích nam tử hình thức thế nào?’
‘Uyển Diễn ngày thường thích nam tử xinh đẹp. Nàng
nói, công tử Tiếu gia nhìn không đẹp bằng chàng.’
Đường Cẩn Tư nở nụ cười, chính mình vươn tay cởi bỏ
xiêm y, ngồi ở bên cạnh Uyển Ước.‘Muội muội nàng tính thực trẻ con, lựa chọn
con rể có thể nào chỉ nhìn bên ngoài.’
‘Thiếp cũng vậy nói như vậy với nàng……’ Uyển Ước phát
hiện, Đường Cẩn Tư trên miệng tuy nói Uyển Diễn ngây thơ, nhưng vẻ mặt không có
coi thường chút nào, ngược lại ── đối với Uyển Diễn tràn đầy hào hứng.
Nàng tâm bất an, không ngừng trầm xuống.
‘Uyển Ước, nàng cùng muội muội nàng quan hệ tốt
không?’ Đường Cẩn Tư động tay gỡ xuống cái trâm cài đầu trên đầu Uyển Ước.
Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc như tơ của nàng, nàng thoải
mái nhắm mắt lại, cảm thụ một chút nhu tình của hắn. Hi vọng hắn chỉ đối tốt
với một mình nàng, càng ngày càng tốt.
‘Thiếp cùng Uyển Diễn rất tốt, trước lúc xuất giá,
chúng ta đều không rời được đối phương.’ Uyển Ước sẽ không nói dối, thẳng thắn
trả lời hắn.‘Từ nhỏ chúng ta liền như hình với bóng.’
Đường Cẩn Tư ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nàng. Nàng
nửa khép mắt, lông mi khẽ rung động, vạch trần ra nội tâm của nàng rối loạn.
Hắn nhìn chằm chằm lông mi thật dài của nàng, phảng
phất như thấy một con bươm bướm bị thương thống khổ vỗ cánh. Hắn sinh lòng
thương tiếc, cúi đầu hôn một chút mí mắt nàng.
Uyển Ước đột nhiên mở mắt ra, trong mắt nhìn đến hắn
khuôn mặt nhu hòa.
‘Cẩn Tư……’ nàng không biết lòng chua xót từ đâu tới,
quên đi dè dặt, chủ động ôm lấy eo của hắn.
Đang muốn mở miệng đối với hắn nói, nàng thích hắn,
nàng sẽ lấy hết tâm mình thương hắn, chỉ cầu hắn không cần phải thay lòng đi
thích những nữ nhân khác ──
Thậm chí, không cần phải đối muội muội nàng động tâm,
vô luận cha mẹ của nàng dụ dỗ như thế nào!
Nhưng mà, nàng mới mở miệng, mới vừa phun ra tên của
hắn, tiếp theo trong nháy mắt, hắn đã dò hỏi ──
‘Nếu như đem muội muội nàng đưa vào cùng nàng làm bạn,
nàng sẽ cao hứng sao?’
Uyển Ước đang đầy ngập tình yêu triền miên đột nhiên
lạnh cứng. Hắn đang nói đùa, hay có tâm thử dò xét?
Đường Cẩn Tư cảm giác được Uyển Ước biến hóa, mắt sáng
loe lóe, bất nói một từ.
Uyển Ước từ từ thu hồi hai tay đang ôm vào bên cạnh eo
hắn, hô hấp dồn dập, từng chữ từng chữ trả lời:‘Ta sẽ không cao hứng.’
‘Như thế nào, sợ muội muội nàng bị ta ăn đến thiệt
thòi?’ Đường Cẩn Tư cầm ngón tay khẽ run của nàng, dùng thon dài ngón tay của
hắn như khiêu khích trêu cợt đầu ngón tay của nàng.
Uyển Ước cúi đầu xuống, cất dấu hốc mắt dần dần đỏ
lên. Hắn không biết nàng thích hắn, hắn không biết nàng thích hắn đến cỡ nào.
‘Chàng nghĩ cưới Uyển Diễn sao?’ nàng mạnh mẽ tự tỉnh
táo hỏi ngược lại.
‘Ta thường xuyên bận rộn công việc, không thể thường
xuyên cùng nàng, cho muội muội nàng cùng làm bạn, không tốt sao?’
Hắn giảo hoạt đem vấn đề khó khă