
…” (ặc, thế này mà lúc nào cũng ra bộ lịch sự.
Giống mấy bé phản diện quá. Sợ a!)
Bắt đầu mùa đông, khí trời lại lạnh buốt.
Uyển Ước sau khi về nhà, bắt đầu cuộc sống hàng ngày
liên tục phụ trách chiếu cố trượng phu.
Mặc dù, nàng chưa từng đích thân xử lý miệng vết
thương của Đường Cẩn Tư, thậm chí không có chính mắt quan sát qua thương thế
của hắn, luôn đi mời đại phu Chương gia hắn quen biết trị liệu cho hắn, nhưng
gần đây, Đường Cẩn Tư khí sắc dần dần tốt, Uyển Ước tin tưởng hắn đã từ từ
khang phục.
Lòng của nàng, rốt cục an ổn rất nhiều.
Hai ngày nay, Đường Cẩn Tư khôi phục công việc triều
chính, thường xuyên đi sớm về trễ.
Uyển Ước phát hiện, nha hoàn của nàng Bảo nhi mất đi
bóng dáng. Vô luận như thế nào hỏi thăm, tìm kiếm, cũng không có thấy tung tích
Bảo nhi, Uyển Ước vì thế lo nghĩ bất an.
Thật may là Đường Cẩn Tư không cần nàng chiếu cố, nàng
có thể toàn tâm tìm Bảo nhi.
Chạng vạng mùa đông, từng giọt mùa thu không mang đi
nhiệt khí còn đang bồi hồi nhân gian.
Uyển Ước ra cửa hai canh giờ, sau khi trở lại, trăng
sáng đã treo trên bầu trời cao.
Nàng vừa bước vào phủ đệ, đã thấy Đường Cẩn Tư để cho
một đám người làm túm tụm lấy, ngồi một mình ở trên ghế trúc, trái phải có
người vì hắn đốt đèn châm trà, phía sau hắn là đại thụ có thể che gió che mưa.
Uyển Ước âm thầm thở dài, phu quân nhà nàng thật là
phô trương, ở nhà cũng muốn làm ra phô trương như vậy. (Xì, đúng là bệnh vương
tử, đại gia đây mà)
“Tại sao chàng vào đêm mới đến dưới bóng cây nghỉ
mát?” Uyển Ước cảm thấy buồn cười, hướng Đường Cẩn Tư mở miệng.
“Nàng lại đi đâu, muộn như vậy mới về nhà?” Đường Cẩn
Tư lập tức đứng dậy, đi về hướng nàng.
“Chàng là vẫn luôn ở tại chỗ này chờ thiếp trở lại
sao?” Uyển Ước ngực áy náy, không được tự nhiên hỏi.
Đột nhiên, nàng có một loại cảm giác kỳ quái…… Phảng
phất đi qua chính mình, cùng Đường Cẩn Tư bây giờ, lập trường điên đảo rồi.
Lúc trước, người ở nhà chờ đợi là nàng, nàng luôn nhớ
thương hắn. Giờ phút này, biến thành hắn đang chờ đợi, mà người nàng nhớ
thương, biến thành Bảo nhi.
“Bọn hạ nhân nói nàng đi ra ngoài đã lâu, ta không yên
tâm.” Đường Cẩn Tư không chút nào giấu giếm sự quan tâm của hắn.
Uyển Ước vừa cảm động lại đau lòng, chủ động cầm lấy
tay của hắn, hướng phòng ngủ đi.“Vào đêm gió thật to, chàng đừng đợi tại ngoài,
về sau thiếp sẽ về nhà sớm một chút.”
“Về sau?” Ánh trăng rơi tại trên mặt Đường Cẩn Tư,
chiếu rõ ràng bất mãn của hắn.“Nàng gần đây bận rộn cái gì? Nếu cần có thể tìm
ta, cần gì bôn ba bên ngoài?”
“Thiếp đang tìm Bảo nhi.” Trong mắt hắn, nàng thấy
được thắm thiết coi trọng, nàng cảm thấy uất ức, ngón tay ma sát ngón tay của
hắn, không cam lòng tách ra.“Thiếp nói cho chàng biết, không thấy Bảo nhi.” (Khỏi nói đi, anh không
biết thì ai biết)
Đường Cẩn Tư bởi vì Uyển Ước tràn trề tình ý mờ ám,
thần hồn nhiễu loạn.
Hắn kềm chế hôn môi sự vọng động của nàng, lịch sự nho
nhã nói:“Ta không phải đã là đáp ứng nàng sẽ giúp nàng tìm nha đầu ấy? Đừng lo
lắng.”
“Nhưng mà nàng chưa từng không nói một tiếng rời đi
như vậy, thiếp về nhà mẹ đẻ hỏi qua, cũng không có người thấy nàng trở về, điều
này rất cổ quái. Nàng từ nhỏ đã bị mua làm nha hoàn cho thiếp, có thể chạy đến
đâu?”
Uyển Ước lo lắng trùng trùng nhăn mày nâng mi, Đường
Cẩn Tư vô ý thức phủ lấy mi tâm đang nhíu lại của nàng.
“Nàng về nhà mẹ đẻ?”
Uyển Ước cười khổ, gật đầu nói:“Cha mẹ thiếp đã biết
chuyện thiếp làm rồi. Nói thiếp dừng lại, bất quá, thiếp hướng bọn họ bảo đảm,
không có lần sau.”
Đường Cẩn Tư mấp máy môi, nghĩ thầm, hắn ngược lại
không phản đối có lần nữa, chỉ cần là phát sinh ngoài lúc hắn công vụ bận rộn
là được. Hắn ngược lại rất thích cùng nàng chơi đùa vui đùa ầm ĩ……
“Chàng còn chưa có ăn?” Uyển Ước đi đến trong phòng ngủ,
đang muốn thay y phục, đã thấy Đường Cẩn Tư dặn dò người làm chuẩn bị bữa tối,
nàng chỉ đành phải dừng lại hành động sửa sang lại dung nhan.
“Đang đợi nàng.” Đường Cẩn Tư để cho người ta đem thức
ăn bưng đến trên một cái bàn duy nhất trong phòng.
“Ta ở nhà ăn rồi.” Uyển Ước định đến bên cạnh hắn,
chậm chạp ngồi xuống, một cổ cảm giác kỳ dị lần nữa bao phủ trái tim.
Thật sự là phong thủy luân chuyển, đổi thành chồng của
nàng đợi nàng về nhà ăn cơm. Quá khứ, đây đều là chuyện nàng thường xuyên làm.
Uyển Ước sâu kín thở dài, khi hắn động đũa ăn cơm, bất
ngờ nói:“Thiếp đã gặp Uyển Diễn.”
Đường Cẩn Tư nhìn nàng một cái, không lộ dấu vết nhai
thức ăn.
“Thiếp nói cho Uyển Diễn, chàng bị thương, nàng rất lo
lắng, hẹn ước ngày mai tới thăm chàng.” Uyển Ước bình tĩnh nói, thần sắc không
mang theo một tia khúc mắc.
Đường Cẩn Tư chuyên chú quan sát nàng, muốn từ dung
nhan lạnh nhạt của nàng tìm kiếm ra một chút sơ hở…… Còn có đố kỵ.
Uyển Ước không có phát giác được tâm sự của hắn, vẫn
dặn dò,“Ngày mai chàng bận rộn chuyện gì xong về nhà sớm một chút.”
Đường Cẩn Tư không nói gì. Nàng đây coi như là…… Thúc
đẩy hắn cùng với Uyển Diễn? Nàng không hề so đo sao? Một bộ dáng tiêu tan,
giống như không