
ch nào diễn tả được.
Nàng có chút oán giận há mồm, hung hăng cắn môi mềm
mại của Đường Cẩn Tư, mãnh liệt xâm chiếm lấy, học không được ôn nhu của hắn,
chen lấn triền miên không được, chỉ có thể hung ác gặm nuốt hắn.
“Uyển Ước?” Đường Cẩn Tư bị cắn phá môi, nhẹ giọng
than nhẹ, kinh ngạc thấy nàng dữ dằn.
“Xin lỗi……” Phát hiện trên môi hắn có máu, nàng khiếp
sợ thối lui, như ở trong mộng mới tỉnh, nhớ tới hắn còn là một người bị thương,
nàng xấu hổ đến liều mình xin lỗi.
Đường Cẩn Tư lơ đễnh cười, ngón tay khẽ vuốt lấy cánh
môi bị thương, hai mắt như có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn vợ của hắn.
Hắn từng cho rằng, nàng như một ly nước trong vô vị,
ôn hòa lại bình thản. Không có ngờ tới, nàng kỳ thật càng giống rượu mạnh đậm
đặc, mười phần tác dụng chậm, phải chung đụng lâu dài mới có thể dần dần nhấm
nháp được.
“Đừng có dùng tay lau.” Uyển Ước tìm ra khăn tay sạch
sẽ, lau đi tia máu trên miệng hắn, không có phát giác hắn khí sắc chuyển tốt,
càng không phát giác thần sắc của hắn ly kỳ lại cổ quái.
Khi hắn vì nàng bị thương một khắc kia, nàng đã hoàn
toàn thất thủ, tự nguyện rơi vào vực sâu mà hắn thiết kế.
Nếu đã quan tâm hắn như vậy, dứt khoát để cho hắn đem
tâm nàng xé nát, cho đến khi không thể lại thương hắn…… Vậy sẽ so với rời đi
hắn càng hữu hiệu đoạn tuyệt bi thương của nàng.
“Chúng ta cùng nhau về nhà.” Lau khô máu trên miệng
hắn, Uyển Ước ôn nhu nói.
Để hắn cao hứng đi! Để cho hắn đi cưới Uyển Diễn, nàng
sẽ cùng ở bên cạnh hắn, chiếu cố hắn đến bình phục khỏe mắt, tận mắt thấy hắn
như thế nào sủng ái muội muội của nàng…… Dùng đau đớn mãnh liệt nhất, để cho
nàng hoàn toàn hết hy vọng.
Khi nàng có thể đối với hắn bỏ mặc, vô luận hắn là
chết hay sống cũng không để ý, đến lúc đó, mới là nàng lúc nàng cần rời đi.
Chỉ cách có một ngày, con trai đã đem người vợ rời nhà
ra đi mang về phủ.
Mẫu thân Đường Cẩn Tư thập phần ngoài ý muốn. Nhớ rõ
cái ngày người vợ bỏ chồng kia, rõ ràng quyết tuyệt đi như vậy, như thế nào mới
một ngày tâm chuyển toan tính trở về rồi?
Đường lão phu nhân trông thấy Uyển Ước sau khi về nhà,
như bóng với hình đi theo bên cạnh con trai, đối với hắn hỏi han ân cần, cẩn
thận, thậm chí so với trước còn tận tâm tận lực quyết liệt.
Đường lão phu nhân không thể tưởng tượng nổi, con trai
là thế nào thu phục tâm người vợ đây?
Nghe nói con trai bị thương, làm mẫu thân vốn nên lo
lắng quấy nhiễu. Thế nhưng nàng suy đi nghĩ lại, cảm thấy có chút cổ quái, trực
giác của nàng cho rằng ── con trai nhất định là dùng cái cái quỷ kế đùa bỡn gì
mới có thể trùng hợp gặp được cường đạo còn bị thương như thế!
“Cẩn Tư hôm nay lại xin nghỉ sao?” Đường lão phu nhân
định đến biệt viện của con trai, dừng lại bên cạnh hoa cỏ sum suê, hỏi nha hoàn
hầu hạ lúc này.
“Vâng.”
Đường lão phu nhân thở dài, hồi tưởng Uyển Ước từ sáng
đến tối vây lấy xoay quanh con trai, một lòng đều đặt ở trên người hắn……
Nàng đột nhiên dấy lên đồng tình Uyển Ước.
“Cẩn Tư, nương lại đứng ngoài phòng nhìn chúng ta.”
Uyển Ước ngồi ở bên giường, tự mình bón cơm cho trượng phu nằm ở trên giường
xem văn thư, ngẫu nhiên chuyển tầm mắt một cái, liền thoáng nhìn một đạo thân
ảnh quen thuộc tại ngoài cửa sổ bồi hồi.
Đường Cẩn Tư thuận theo ánh mắt Uyển Ước, nhìn về phía
rộng cửa sổ mở, không ngoài ý phát hiện mẫu thân đang đứng lặng im tại bụi hoa
bên cạnh ngoài cửa sổ, vừa quan sát bọn họ, vừa cùng nha hoàn nói chuyện với
nhau.
“Nàng đại khái là lo lắng về thương thế của ta đi!”
Đường Cẩn Tư qua loa cười một tiếng. Gần đây, ánh mắt mẫu thân quan sát hắn có
điểm khả nghi, không biết có hay không nhìn ra cái sơ hở gì?
Hắn ngắm nhìn dung nhan Uyển Ước. Nàng lại biến trở về
cái thê tử ngoan ngoãn phục tùng là tốt, từ sau khi hắn bị thương, gánh vác
trách nhiệm chiếu cố hắn, cẩn thận hầu hạ hắn.
Từ nhu hòa trên mặt nàng, Đường Cẩn Tư nhìn không ra
biến hóa của nàng sẽ kéo dài bao lâu?
Hắn cầm cổ tay của nàng, đem chiếc đũa nàng đang cầm lấy
thức ăn bên cạnh hắn, đưa về trước mặt nàng,“Nàng cũng ăn một chút.”
Uyển Ước xin lỗi dừng một chút, từ từ mở to miệng,
đang muốn ăn thức ăn kẹp trên đũa, hắn không hề báo trước khẽ động một cái, đơn
giản chỉ cần đem nàng kéo đến trên giường.
“Cẩn Tư?” Uyển Ước kinh hô, thức ăn đặt ở trên đùi đổ
đầy đất, người té trong ngực hắn.
Hắn chống nửa thân lên, mở nửa vạt áo trước, lồng ngực
rắn chắc rõ ràng có thể thấy được.
“Đừng làm rộn.” Uyển Ước biết không nên nhìn, cảm giác
bàn tay của hắn phủ lấy cái ót nàng, nàng không tự giác nhắm lại mắt.
Như nàng đoán, tiếp theo trong nháy mắt, đôi môi của
nàng bị hắn không chút khách khí cướp đoạt.
Nửa nằm ở trên giường tư thế thật khó chịu, nhưng hắn
dễ dàng nhân khi môi nàng đang lúc nhen nhóm dục hỏa kịch liệt, châm ngòi khiến
nàng cả người tê dại, tuyệt không nghĩ di động, mặc hắn từng miếng từng miếng
mớm nàng dư vị ngọt ngào nhiệt tình khi hôn.
“Như vậy nương cũng sẽ không lại nhìn lén chúng ta.”
Chờ Uyển Ước không còn chút sức lực nào yếu đuối ở trong ngực hắn, Đường Cẩn Tư
hài lòng kết th