
nói cái gì?
"Không" đơn giản và lạnh lùng đúng cung cách của cậu ấy nhưng sao…cay đắng quá. Mika đau đớn nghĩ thầm rồi khẽ cười khổ nói:
- Yume nói muốn đền cho cậu. Địa điểm là khuôn viên sau dãy nhà cấp C. Chỉ vậy thôi, tôi đi đây.
Rồi như một hành động dứt khoát, Mika quay đầu bỏ đi, những giọt nước
mắt mặn chát đã lăn dài trên gò má của cô "cậu có biết sự lạnh lùng và
cay độc của cậu vừa làm tổn thương một người con gái không hả Kai?"
.
.
Sau khi cô gái tên Mika gì đó đã bỏ đi, Kai vươn vai đứng dậy, khuôn
mặt vẫn toát lên vẻ lạnh lùng không biểu cảm. Nhưng thực chất trong trái tim cậu lại đang hỗn loạn và ngập tràn những cảm xúc khó hiểu.
Có một cái gì đó tượng trưng cho niềm vui, sự hồi hộp và bồi hồi khó tả.
- Đền ư? Hay thật, để xem cô cho tôi cái gì nào?
Kai khẽ nhếch môi cười thầm rồi nhanh chóng bước ra ngoài, chiếc cặp vẫn nằm chỏng trơ trên bàn.
-------------------------------------------------
Trời đang dần về chiều, còn khoảng đôi ba tiếng nữa là đến giờ lên
lớp, tôi cùng Toru xách cặp thảnh thơi đi dạo trên sân trường. Những
bông tuyết trắng còn sót lại của những ngày cuối đông khiến cảnh vật
xung quanh trở lên đẹp vô cùng, một nét đẹp bình dị và tinh khôi.
- Yume…Yume…chờ đã…
Đang đi tôi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa vọng
lại. Mika đang co giò chạy về phía chúng tôi, trông khuôn mặt cô nàng
sốt sắng vô cùng.
- Hộc…hộc…cuối cùng cũng tìm thấy hai cậu._ Mika thở hổn hển bấu vào vai tôi nói.
- Có chuyện gì vậy?_ Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Có một người muốn chuyển lời đến cậu.
- Chuyển lời đến tôi?_ Tôi hỏi và chỉ vào mũi mình.
- Ừ
- Cài gì vậy, nói tôi nghe với._ Toru hóng hớt.
Mika nhìn Toru khẽ nhíu mày rồi đẩy con nhỏ sang một bên khẽ thì thầm vào tai tôi:
- Kai nói muốn cậu phải đền cho vụ ban trưa, cậu ấy còn bảo cậu vào lớp
lấy hộ cậu ấy đôi giầy để trong cặp rồi đem ra bồn nước trong khuôn viên chính của học viện.
- Khuôn viên chính? Kì cục, tôi tưởng phải là khuôn viên sau dãy cấp C chứ?_ Tôi nhíu mày lo lắng hỏi lại.
- À ừm, tôi ko biết đc, chắc cậu ấy muốn đổi chỗ. Thôi cậu đi nhanh lên_ Mika giục.
- Ừ_ Tôi gật đầu rồi chào Toru và Mika rồi thất thểu xách cặp đi lên lớp.
Ôi chúa ơi còn đem cả giầy nữa chứ, hắn định hành hạ tôi như thế nào
đây? Chẳng lẽ bắt tôi xỏ giầy cho hắn như một con hầu? Tôi nghĩ mà hai
mắt đã rưng rưng.
.
.
Buổi trưa yên tĩnh, lớp học vắng te không một bóng người. Trên cái
bàn cuối cùng cạnh cửa sổ, chiếc cặp của Kai đang nằm chỏng chơ. Tôi nhẹ nhàng đặt cặp của mình vào chỗ ngồi rồi mới quay sang bên cạnh bắt đầu
lục tìm đôi giầy của Kai.
Nhưng lật lên lật xuống bao nhiêu lần mà tôi vẫn chẳng thấy đôi giầy
nào cả. Bên trong chiếc cặp hoàn toàn rỗng tuếch, đến một mẩu giấy vụn
nho nhỏ cũng không có.
Chợt bàn tay đang mò vào cặp Kai của tôi đụng phải một vật cứng nhỏ.
Tò mò, tôi cầm nó lên xem, màu xanh dương của viên đá treo trên chiếc
vòng cổ bạc khiến tôi chói mắt.
Tôi khẽ nhíu mày nhìn nó một hồi lâu rồi tư lự nói:
- Đây chẳng phải là chiếc vòng cổ của Kai sao? Hắn đi đâu mà lại bỏ nó trong cặp thế này?
Nói đoạn tôi khẽ thở dài đút chiếc vòng vào chỗ cũ sau đó tiếp tục làm phận sự của mình.
Mãi một lúc lâu sau khi đã thất bại trong việc tìm ra đôi giầy thúi
đáng ghét, tôi đành thất thểu đi đến chỗ hẹn gặp hắn, trong lòng ngùn
ngụt lửa giận. Tôi cá là hắn đang ngồi cười phe phởn vì đã làm cho tôi
cưỡi lừa đây mà. Nhưng dù có giận đến mấy thì tôi cũng phải cố kiềm chế, cố tỏ ra ngoan ngoãn để làm vừa lòng hắn. Vì dù sao người sai trước
cũng là tôi mà.
Tôi cứ vừa đi vừa nghĩ mà không biết bản thân đã đứng trước khuôn viên
chính của học viện Lanci tự lúc nào. Chà! Khuôn viên chính có khác, đẹp
thật. Tôi gật gù nghĩ rồi nhanh chân đi đến bên cái bồn nước đứng chờ
hắn.
Nhưng… 5 phút, 10 phút, 15 phút, rồi 30 phút đã trôi qua mà vẫn không
thấy bóng dáng hắn đâu. Trong khuôn viên chính của học viện chỉ có mỗi
cái bóng thui thủi của tôi cùng mấy con quạ đen lắm mồm.
Cuối cùng khi tiếng chuông báo giờ vào lớp của học viện vang lên thánh thót cũng là lúc sức chịu đựng của tôi đến giới hạn cuối cùng.
Tôi nắm chặt hai tay lại, nghiến răng ken két rồi giận dữ bước vào
lớp. Bây giờ thì tôi cũng hiểu, hóa ra đây là cách trả thù của hắn, thật hèn hạ.
Vừa bước chân vào cửa lớp tôi chợt giật mình trước bầu không khí căng
thẳng đang bao trùm lên tất cả. Trong lớp các học viên đã có mặt đầy đủ, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ lo lắng, sợ hãi.
…
- Ai đã lục cặp của tôi, nói mau. Đừng để tôi nhắc lại lần nữa, nếu tự mình nhận lỗi tôi sẽ khoan hồng cho chết toàn thây.
Giọng nói lạnh lùng của Kai đột ngột vang lên khiến cả lớp được một phen run cầm cập.
Tôi nhẹ nhàng đi vào lớp, cố gắng bước thật nhanh đến chỗ Toru đang đứng khẽ kéo tay con nhỏ hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Cậu đi đâu bây giờ mới về, trong lớp vừa xảy ra chuyện lớn đấy._ Toru thì thào nói.
- Nhưng là chuyện gì mới được chứ?_ Tôi suốt ruột hỏi.
- Kai bị mất đồ, có đứa đã lục cặp của cậu ấy và lấy nó đi.
- Cái gì? Thật không?_ Tôi ngạ