
lất phất phả
vào mặt khiến tôi tỉnh táo hơn, bước chân cũng vững vàng hơn.
Ánh sáng trắng từ những chiếc đèn xung quanh sân trường khiến đôi mắt sưng đỏ của tôi đau nhức. Tôi lấy hai tay che mắt lảo đảo bước đi,
trong lòng đang phân vân không biết mình nên vào lớp hay đến kí túc xá.
Lúc này từ bên trong lớp học, tất cả các học viên đều đang nối đuôi
nhau bước ra ngoài trông khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày học tập vất vả. Chỉ ít phút sau, sân trướng vắng vẻ bỗng chốc trở lên
nhộn nhịp bởi những tiếng bước chân, tiếng cười đùa của học viên Lanci.
Nhìn những vampire đang vui vẻ cắp sách chuẩn bị trở về kí túc xá
kia, tôi bỗng cảm thấy bản thân mình thật đơn độc, thật đáng thương
chẳng khác gì một hạt cát bé nhỏ không đáng được lưu tâm.
Vô tình nhận ra sự xuất hiện của tôi, những bàn chân kia chợt khựng
lại, không khí vui vẻ bỗng lắng xuống. Mặc kệ cơn buồn ngủ đang hành hạ, tất cả bọn họ đều dừng bước quay đầu lại nhìn tôi. Những ánh mắt với
muôn vàn sắc thái biểu cảm khác nhau. Khinh bỉ có, ghét bỏ có, thương
hại có, chán ghét có…Tất cả, tất cả đều hướng về phía tôi.
Tôi cắn răng đứng lặng người trước sân trường, cảm thấy thật hối hận
vì đã trót rời khỏi góc tối bình yên ấy. Có lẽ thông tin về việc tôi
trộm đồ của Kai đã qua truyền miệng đến được tai tất cả các vampire
trong học viện.
Sau vài giây lắng đọng, không khí trong toàn trường bỗng chốc trở lên rạo rực bởi những tiếng xì xầm to nhỏ, những câu nói đầy vẻ khinh bỉ…
- Có phải con nhỏ đó không? Yume Hana ý..
- Phải rồi, nó ăn trộm đồ của Kai - kun đấy, eo ơi nhìn cái mặt thánh thiện thế, vậy mà lại…
- Thì nó là vam lai, loại vam thấp kém nhất trong cấp C mà. Chắc chắn là bản tính xấu xa của con người trong nó trỗi dậy…
- Hừ, đúng là cái đồ dơ bẩn trộm đồ của Akatsuki kun xong mà còn không biết nhục vẫn mặt dày đứng trong cái học viện này.
- Ừ…sao hiệu trường không đuổi nó đi nhỉ?
Những lời nói vô tình ấy như những mũi gai nhọn hoắt đâm vào trái tim
tôi. Tôi thấp hèn vậy sao? Đáng khinh vậy sao? Tôi đã làm gì sai để bị
người ta sỉ vả thế này? Tôi mang trong mình một nửa dòng máu của loài
người thì là đáng khinh ư?
Tôi cay đắng nghĩ thầm, muốn khóc nhưng lại không khóc nổi, nước mắt
đã không còn có thể chảy ra nữa rồi. Lúc này đây tôi chỉ muốn được yên
tĩnh, muốn được ở một mình. Tôi mệt mỏi lắm rồi, họ hành hạ tôi như vậy
chưa đủ hay sao?
Tôi nghĩ rồi quay đầu định bỏ chạy. Đúng lúc ấy một tiếng hét lớn chợt vang lên:
- Ê…con nhỏ đó định bỏ chạy kìa…đánh chết nó đi.
Một viên sỏi nhỏ không biết từ đâu bay tới đập trúng đầu khiến tôi
choáng váng, hai chân lảo đảo rồi ngã khụy xuống, đầu gối bị trầy một
mảng lớn, máu rỉ xuống nền đá cẩm thạch. Nhìn thấy tôi gục ngã, đám
vampire tàn nhẫn đó liên tục hét sung sướng. Chưa hả dạ, chúng còn tiếp
tục ném những túi nước, những viên sỏi to nhỏ khác nhau vào người tôi.
Trời cuối đông lạnh cắt da cắt thịt, nước trên người tôi gần như đóng băng, những mảng da bị tróc xót đến thấu xương. Tôi cắn răng chịu đau,
thu người lại ngồi bó gối hững chịu những cơn mưa đá. Trông bộ dạng tôi
lúc này chẳng khác gì một chú cún bị người ta hắt hủi.
Đúng lúc ấy, chợt có một tiếng "xoẹt" sắc ngọt vang lên, liền sau đó là những tiếng la hét thất thanh.
Tôi giật mình vội ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mặt, những cánh tay bị đất lìa rơi trên đất, máu me văng tung tóe. Cảnh tượng kinh dị
này khiến tôi sợ đến độ không thốt nổi lên lời, tay chân run lẩy bẩy,
mắt mờ cả đi. Từ trong đám đông, một dáng người thanh tú nhẹ nhàng bước
đến rồi bế xốc tôi lên, mùi hương hoa quyến rũ khiến tôi cảm thấy trái
tim mình nhẹ bẫng đi, cảm giác lâng lâng khó tả.
Tôi nén đau, khó nhọc đưa tay lên dụi đôi mắt sưng mọng của mình nhíu mày nhìn người trước mặt rồi ngạc nhiên kêu lên:
- Tooya sempai…sao anh lại…
- Ta xin lỗi vì đã đến muộn. Em không sao chứ?_ Tooya nhìn tôi trìu mến hỏi.
- À…dạ, em không sao…nhưng bọn họ…_ Tôi lắp bắp nói rồi chỉ tay về đám vampire đang đứng lố nhố đằng sau.
- Bọn chúng ư? Em đừng lo, ta chỉ cảnh cáo chúng chút thôi, những hình
ảnh vừa rồi em nhìn thấy đều là ảo ảnh._ Tooya mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi chợt rụt rè lên tiếng:
- Anh…chưa nghe chuyện gì sao?
- Chuyện gì?
- Nếu…nếu em nói ra liệu anh còn đối tốt với em thế này không? Chắc chắn anh sẽ không tin em đâu vì em chỉ là một vampire cấp C thấp…
- Đừng nói nữa…_ Tooya sempai dịu dàng nói rồi từ từ cúi xuống đặt một
nụ hôn ngọt ngào lên môi tôi như để khẳng định chắc chắn rằng anh ấy
chưa bao giờ khinh bỉ tôi, coi thường tôi.
Tôi không hề chống cự, cũng không đẩy anh ấy ra, chỉ nhẹ nhàng chấp
nhận nụ hôn ngọt ngào ấy. Trái tim tôi bây giờ đã quá đau đến mức mất
cảm giác rồi, ước gì tôi có thể rời xa cái học viện này, rời xa những
thứ tình cảm rắc rối với đám vampire mang trong mình lòng kiêu hãnh và
sự ích kỉ kia. Tôi nghĩ mà không biết nước mắt đã lăn dài trên gò má tự
lúc nào…
- Em khóc à?...Xin lỗi ta…_ Tooya sempai ngẩng đầu khẽ nói, đôi mắt đen
huyền như đa