
au đớn, tuyệt vọng, xót xa, nuối tiếc tất cả như đang giằng xé tôi.
Vất bỏ quá khứ thật sự rất khó khăn, nhất là với một quá khứ đẹp như mơ, một quá khứ tôi đã từng bị mất. Nắm tay cào mạnh xuống cát, tôi như
muốn lao ra và chìm xuống biển cùng với quá khứ ấy.
Đúng lúc tưởng như tôi sắp khuỵu ngã thì một bàn tay rắn chặt chợt
nắm lấy tay tôi, bờ vai mạnh mẽ để tôi dựa vào. Như người chết đuối vớ
được phao, tôi ôm chầm lấy Kai, bấu víu vào người hắn mà khóc, mà hét.
Nỗi đau của bản thân đã khiến tôi ko nhìn thấy được đôi mắt đau đớn và
con tim bị vỡ nát của hắn.
- Tôi muốn về nhà, hãy đưa tôi về được ko?_ tôi nói qua làn nước mắt mặn chát.
- Ừm, về thôi._ Kai nói rồi giúp tôi đứng dậy, hoàng hôn đã buông xuống, bóng của hai chúng tôi đổ dài trên bãi cát.
Tại sao tất cả chúng tôi lại đi đến bước đường này để bị tổn thương, bị đau đớn nặng nề như thế?
…
------------------------------------------------------
Cũng trong buổi chiều lộng gió ấy, có một thanh niên đã lao ra biển,
ngâm mình trong nước lạnh suốt đêm chỉ để tìm một vật, một kỉ niệm của
quá khứ, một thứ mà cho đến chết anh cũng ko muốn mất đi…
- Cậu chủ, lên đi thôi, tôi xin cậu đấy.
- …
- CẬU CHỦ…
- Ta sẽ lên khi nào tìm được nó.
- CẬU... Ông trời ơi, sao ông phải làm khổ cậu ấy như vậy chứ? Cậu ấy chưa đủ đau, chưa đủ bất hạnh hay sao? Khi tôi và Kai trở về
nhà trong bộ dạng ướt át đến thê thảm, tất cả mọi người đều vội vã chạy
ra đón, khuôn mặt ai cũng ánh lên sự lo lắng, mệt mỏi.
- Mẹ, Takumi, cụ Natsu…xin lỗi tất cả mọi người…
Tôi rưng rưng nói rồi ôm chầm lấy ba người, òa khóc nức nở, những
tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cuống họng, nước mắt tuôn trào nơi khóe
mi, nóng hổi.
Chúng tôi khóc như chưa bao giờ được, khóc cho mọi nỗi đau đã phải hứng
chịu, và khóc để kết thúc nỗi đau ấy, để tìm ra một con đường, một tương lai mới, sáng sủa hơn, tươi đẹp hơn.
Rồi nỗi đau này sẽ đi qua nhanh thôi, bình yên và hạnh phúc sẽ đến với chúng tôi. Chắc chắn rồi, tôi tin là vậy…
----------------------------------------------------------------
Ánh nắng ban mai của buổi sớm lọt qua tấm rèm che, phủ lên mặt khiến
tôi giật mình thức giấc. Sau bao ngày mệt mỏi với những cơn ác mộng hành hạ, cuối cùng tôi cũng có được một giấc ngủ yên bình, ko mộng mị, ko
nước mắt, mệt mỏi.
Kéo tấm chăn mỏng ra khỏi người, tôi vươn vai đứng dậy và đi ra ngoài, cố gắng bước thật nhẹ để ko làm ai thức giấc.
- Đã đến lúc kết thúc cuộc sống cũ của mình rồi.
Tôi thì thầm với chính mình rồi cầm cây kéo đẩy cửa bước ra ngoài.
Gió mang hương bưởi thổi đến, nồng nàn quấn lấy người tôi, vờn tóc
tôi một cách thích thú. Tôi khẽ mỉm cười, để mặc cho những cơn gió nô
đùa với mái tóc dài mượt của mình. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng, lần
cuối cùng trước khi tôi để cho những lọn tóc kia bay mãi theo cơn gió.
Có người đã nói, khi một người con gái quyết định cắt mái tóc tâm
huyết của mình, nghĩa là cô gái đó muốn từ bỏ con người cũ muốn bắt đầu
với một cuộc sống mới, một con người mới. Có lẽ tôi cũng như vậy.
“- Ba ơi, con cắt tóc nhé!
- Sao vậy? Mái tóc của con rất đẹp mà.
- Nhưng nó vướng víu và rất khó chịu. Hơn nữa mẹ nói trẻ con ko nên để tóc dài, luộm thuộm lắm.
- Tóc đẹp con đừng cắt, nếu vướng ba sẽ mua tặng con một chiếc cặp tóc thật đẹp nhé!
- Thật hả ba?
- Dĩ nhiên rồi, ta đi nào…
….
- Anh Tooya có mẫu người mình thích ko?
- Dĩ nhiên rồi.
- Vậy anh thích một cô bé như thế nào?
- Ừm…một cô bé có mái tóc dài, đen mượt, có đôi mắt màu xanh như nước
biển dịu êm và nụ cười thì ấm áp như ánh dương. Cô bé đó giống như
…Yume vậy.
- Giống em?
- Ừ giống em.
….”
Nhắm mắt, để cho những giọt lệ nóng hổi tràn ra khỏi khóe mi, tôi đưa
tay lên nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc mượt mà đang vờn nhẹ bên má.
Bao nhiêu sợi tóc là bấy nhiêu sợi nhớ sợi thương, bấy nhiêu kỉ niệm
đẹp đẽ trong quá khứ. Đã đến lúc để gió cuốn trôi đi tất cả, để cho quá
khứ ấy chìm vào hư vô.
- Ba ơi, cặp tóc gẫy rồi mà tóc con thì lại rối bời trong gió. Ko thể gỡ nó con chỉ còn cách cắt đi mà thôi. Hãy tha lỗi cho con vì sự yếu hèn
này. Con không đủ dũng khí để đối diện với mọi thứ, chỉ có thể chạy
trốn, chạy trốn mãi mãi mà thôi.
Cách tốt nhất để quên đi nỗi đau là tìm cho mình một con đường mới, một khởi đầu mới, một con người khác, một cuộc sống khác.
Tiếng kéo sắc ngọt bất chợt vang lên trong không gian. Tôi khẽ lơi
lỏng lòng bàn tay để gió cuốn đi những lọn tóc đen mượt mà, nụ cười xuất hiện nơi khóe môi, có chút ngẩn ngơ, tiếc nuối, lại có chút thỏa mãn
như vừa được giải thoát khỏi nỗi đau.
…
------------------------------------------------
…
- Mọi người ơi, Yume biến mất rồi.
Tiếng hét thất thanh của Takumi bất chợt vang lên khiến ai nấy đều giật mình tỉnh giấc.
Bà Shita và cụ Natsu từ trong buồng ngủ vội vã chạy ra, lo lắng nhìn khuôn mặt tái mét của Takumi:
- Có chuyện gì vậy Takumi?
- Cháu thức dậy định tìm nước uống, lúc đi ngang qua phòng chị ấy thì
thấy trống trơn, chẳng có ai cả._ Takumi lắp bắp nói, tay chỉ vào căn
phòng của Yume.
Bê