Old school Swatch Watches
Trường An Nguyệt

Trường An Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322015

Bình chọn: 10.00/10/201 lượt.

nghe tiếng ta gọi, nó hung tợn trừng ta một cái, sau đó nhắm mắt lại. Nếu hồ ly cũng có thể biểu cảm rõ ràng, ắt hẳn vẻ mặt của hắn bây giờ rất nghiêm túc, sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Ta tiến về phía nó, vừa được hai bước, một tia chớp giáng xuống cách ta ba bước, một dòng khí nóng rực nhấc ta lên khỏi mặt đất .

Thời gian cấp bách. Ta vội vàng chạy lại, không hề quan tâm lão hồ ly đang nhe nanh nhếch miệng, một tay nhanh chóng xốc nó lên ôm vào lòng.

Ngay sau đó một tia sáng như kiếm phóng về phía này. Ta theo bản năng ôm chặt cục bông trong lòng, nhắm mắt lại —

Thân mình chấn động, trên lưng nóng rực, sau đó tất cả đều biến mất. Cũng không phải rất đau. Thiên lôi sẽ không tổn hại con người, ta chỉ là lấy thân chắn sét cho lão hồ ly, tiện thể chịu luôn một chút.

Trời đất rung chuyển, không ngừng hiện ra một khung cảnh kỳ lạ.

Một nơi thật thoáng mát, thảo nguyên mênh mông, gió nhẹ phiêu phất, ta đứng giữa đồng cỏ hóng gió, cảm giác thật thư thái.

Bên cạnh một giọng nói quen thuộc vang lên: “Nàng không nên chống đối hắn. Tính nết thế này bao giờ mới có thể sửa đây?”

Ta nghe thấy chính mình nói: “Hắn trừng phạt tiểu hồ ly như vậy, rõ ràng là lấy việc công trả trả thù tư. Dù cho bản thân có chút thiếu đạo đức nhưng ta không muốn trở thành người giống hắn.”

Thanh âm kia lại bất đắc dĩ cười, mang theo sự cưng chiều: “Nàng thật không nên chống đối hắn…”

Cảnh vật bỗng trở nên u ám. Ta bước đi trên một hành lang dài, trước mặt lấp loáng ánh lửa. Ta đuổi theo, đi đến một căn phòng đầy người, mọi người thấy ta, tất cả đều cúi đầu. Một cậu bé áo đỏ bị dây trói tiên buộc như bánh chưng đang nằm trên giường, vừa trong thấy ta, đôi mắt hổ phách của cậu lại sáng lên mừng rỡ.

Cậu bé gọi ta: “!”

Ta vung tay lên, dây trói tiên trên người cậu lập tức rơi xuống.

Người bên ngoài kinh hãi: “Thượng điện, không được! Bệ hạ nếu biết…”

“Nếu hắn biết, bảo hắn đến tìm ta.”

“Tịnh Sơ, ” âm thanh ôn nhu kia lại vang lên, “Ta nên làm gì nàng bây giờ?”

Cậu bé đã chạy lại, biến thành một con hỏa hồ nhảy vào lòng ta.

Ta bước qua, nói với người ấy: “Ta làm việc không bao giờ hối hận.”

Người nọ đối diện đứng ta, nhưng ta thấy không rõ mặt hắn. Hắn mặc quần áo màu xanh rộng thùng thình nhưng rất hoa lệ, tỏa ra khí chất thong dong tiêu sái, khiến ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Sương mù dày đặc kéo tới, nhưng rất nhanh lại tan. Ta trở lại khoảng thời gian lúc mình mới ba, bốn tuổi.

Nương nắm tay của ta, dẫn ta tới một nơi. Chúng ta bước qua một cánh cửa đỏ thắm cao chót vót, tiếp đó đi đến một tượng phật, sau lại nhìn thấy một hoa viên rực rỡ.

Nương nói: “Đại sư, ta đã mang nó đến, thỉnh ngài lại nhìn.”

Một thân ảnh tiên diễm bước tới trước mặt ta. Người nọ ngồi xuống, vươn tay vuốt mặt ta, thật dè dặt, tay người ấy đã run run.

Ta nghe thấy: “Tịnh Sơ, ta rốt cục tìm được ngươi …”



“Tịnh Sơ…”

Ta mở to hai mắt, người đã ngấm đầy nước mưa. Gió đã ngừng, mưa cũng không còn nữa, trời cao trong vắt trải đầy những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh. Ta bị người ôm vào trong ngực, hơi thở ấm áp bao phủ lấy ta, người nọ đưa tay nhẹ nhàng xoa lên hai má ta.

Ta nói: “Trước kia chúng ta đã gặp nhau…”

Thuấn Hoa ngừng tay. Một hồi trầm mặc, hắn tựa đầu vào hõm vai của ta, dùng sức ôm ta thật chặt. A Tử

Năm Thiên Bảo thứ mười bốn, ta mười bốn tuổi, Tiết Hàm mười bảy tuổi.

Từ năm ngoái, nương nói ta đã lớn, không thể suốt ngày dính chặt với Tiết Hàm, nên người đem ta ra xa khỏi móng vuốt của hắn.

Vì thế ta lại trở về với cuộc đời ăn – ngủ – chơi như trước đây. Vài năm này gan ta đã lớn hơn nhiều, thế là ta học người ta trèo tường trốn ra ngoài chơi.

Tô Tháp là người Hồ[8'>, tóc nâu mắt xanh, gương mặt tuấn tú; sau một hồi đánh đấm vô cùng hào hứng, chúng ta đều thấy đối phương là người hào sảng thẳng thắn nên rất nhanh thân thiết, coi nhau như tri kỷ.

Việc này đương nhiên không thể để người trong nhà biết, một năm nay nương nhiễm đủ loại bệnh nặng nhẹ, ta cũng biết điều không dám quậy phá tùy hứng nữa.

Tỷ tỷ luôn thở dài: “Muội như thế này sao có thể gả đi đây?”

Hai năm trước tỷ tỷ gả cho công bộ Thị Lang, trở thành Thị Lang phu nhân, hầu chồng dạy con, vui vẻ hòa thuận, vì thế tỷ cũng muốn ta sau này hưởng được cuộc sống như vậy. Trời sinh khoai tây thì không thể làm ngọc, tỷ ấy không hiểu rồi.

Vài năm gần đây không biết Tiết Hàm đã ăn cái gì, hắn càng ngày càng tuấn tú. Hắn đọc diễn cảm một quyển sách, trăm hoa tỏa hương, hắn gảy lên một khúc đàn, chim muông cùng xướng. Hắn ở trong sân múa kiếm, toàn bộ nha hoàn trong Trầm phủ từ trẻ nhỏ đến bà già đều phóng tim đầy trời.

Mấy năm nay hắn ở nhà ta, ta ăn gì hắn ăn nấy, chỉ là ta kiêng hành hắn kiêng ớt, thế nhưng vì sao chỉ có hắn trổ mã thành tiên như vậy?

Năm ấy, một vị khách quý đến Trầm gia, mang tặng một cây Ngụy Tử mẫu đơn[9'>. Trong mắt người khác kia là một cây hoa, nhưng đối với ta cô ấy là một tiểu cô nương cùng tuổi.

Ta khá là thích quan sát vị tiểu cô nương này. Áo quần trang lệ, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tuyệt diễm, còn nhỏ tuổi đã có được vẻ