
ngay từ đầu đã từ chối tham dự cuộc gặp này.
Vĩ liền khiêu khích anh, ăn nói lôm côm: "Mấy anh
em chúng ta toàn bị các bà vợ buộc chặt, sợ bị mất hay sao thế?".
Khi Trâu Tướng Quân nhận được điện thoại, anh đang
cùng Ngụy Nhất nằm trên giường xem ti vi, Ngụy Nhất đã lim dim mơ màng, khuôn
mặt lúc ngủ trông thật yêu kiều quyến rũ.
Nghe câu nói đó, ngọn lửa lòng Trâu Tướng Quân đã nổi
lên bừng bừng nhưng ngoài mặt lại không tỏ thái độ gì, anh nói một cách thoải
mái: "Nếu Tô Thích thích có sự kích động, vậy ông này đi là được chứ
gì?".
Trâu Tướng Quân cúp điện thoại, ôm Ngụy Nhất vào
lòng, chăm chú nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô khi ngủ, đặt lên môi cô một nụ
hôn ngắn nhưng sâu nặng tình cảm.
Từ khi hai cô gái đeo khuyên tai to bản và cô gái sơn
móng tay màu đen giở trò bạo lực với Ngụy Nhất và Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt
vẫn luôn rất phẫn nộ. Trâu Tướng Quân muốn mấy cô gái đó phải tự chặt đứt ngón
tay của mình khiến Nguyệt Nguyệt vô cùng vui sướng vì giải tỏa được cơn tức
giận. Ngụy Nhất lại mềm lòng, khổ sở cầu xin cho họ, cuối cùng, chuyện tự chặt
đứt ngón tay đó mới may mắn không xảy ra. Nhưng từ đó về sau, mỗi lần Ngụy
Nhất cùng đi chơi với Trâu Tướng Quấn, Nguyệt Nguyệt đều lao tới, quan tâm hỏi
"Vĩ có đi không? Con tiện nhân đó có đi không?" khiến Ngụy Nhất cũng
không còn tâm trí đâu mà vui chơi với đám bạn bè đó.
Buổi trưa hôm sau, khi đang ăn cơm trong căng tin,
Nguyệt Nguyệt biết tin buổi tối Trâu Tướng Quân và Tô Thích cùng mấy anh em bạn
bè cùng gặp gỡ, chắc chắn Vĩ cũng có mặt, cô vô cùng kích động, ngậm miếng cơm
còn chưa kịp nuốt, khoa chân múa tay nhảy nhót ẩm ĩ bất chấp việc có ảnh hưởng
đến hình tượng của mình hay không. Nguyệt Nguyệt là cô gái rất hay thù dai,
nhất định muốn Ngụy Nhất khi gặp vợ chưa cưới của Vĩ sẽ cho cô ta hai cái bạt
tai. Nguyệt Nguyệt phẫn nộ nói: "Trâu Tướng Quân và Tô Thích đều có mặt ở
đó, có hai vị thẩn hộ mệnh ấy, có thể tự do hành động, cậu còn sợ cái gì? Nếu
gặp con tiện nhân đó, cậu không cần nói lời nào, tiến lên phía trước tát luôn
vài cái, tát hết bên trái lại sang bên phải, tát hết bên phải lại tát trở về
bên trái, giúp bọn mình rửa nỗi hận ấy chứ!".
Ngụy Nhất cười đau khổ, hỏi: "Lẽ nào cậu vẫn chưa
quên được Vĩ sao?".
Nguyệt Nguyệt nghiêm túc hỏi lại: "Lẽ nào cậu có
thể quên được Tô Thích?".
Ngụy Nhất liền không nói gì nữa.
Thực ra, trong lòng Ngụy Nhất đang nghĩ cô và Tô
Thích, so với Nguyệt Nguyệt và Vĩ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hai
người bọn họ, nếu không vun đắp vào thì vẫn tự nhiên kết hợp vói nhau và lại có
tình yêu thực sự. Còn cô và Tô Thích, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là mối
tình đơn phương của một người cam tâm tình nguyện. Ngay từ đầu, chỉ có mình cô
với bầu nhiệt huyết nóng bỏng, mong muốn là của người ta. Nếu Tô Thích và Ngụy
Trích Tiên là những người có tình cảm thì cuối cùng cũng được ở bên nhau, nếu
như thế, trong lòng cô sẽ ấm ức một hồi rồi sau đó cũng thôi. Cuối cùng, nước
chảy mãi cũng thành sông suối, họ không hề biết trân trọng điều đó, một câu nói
không hợp là có thể nhẹ nhàng chia tay. Thế còn công sức se chỉ luồn kim trong
suốt nửa năm trời của cô, vừa tốn nước mắt lại vừa nhọc công, còn cả chiếc áo
thấm nước mắt và nỗi niềm chua xót của cô nữa, tất cả đểu uổng phí hay
sao? Nghĩ tới những điều đó, Ngụy Nhất liền cảm thấy tức giận.
Cho tới buổi chiều, khi Trâu Tướng Quân lái xe tới đón
cô, giây phút hai người họ sánh vai bước vào căn phòng karaoke đó, thấy bộ dạng
gượng gạo của Tô Thích khi nhìn vào bàn tay trái của cô thì sự phẫn nộ đó mới
bất giác chuyển thành nỗi ai oán, sầu muộn.
Vĩ vốn định sắp xếp mấy ván bài, Tô Thích lại nói
"Mọi người đều đưa người nhà đến, cánh con trai bọn chơi bài thì đương
nhiên là vui vẻ rồi nhưng mấy cô gái kia lại thấy rất vô vị, chi bằng hát karaoke
đi, vừa vui vừa có thể trò chuyện với nhau".
Vĩ liên tục gật đầu, nói Tô Thích quả không hổ danh là
một trong mười nhân vật tiêu biểu của toàn quốc, suy nghĩ rất thấu đáo.
Vậy là họ mới chọn quán karaoke này.
Thực ra, Tô Thích đề nghị như vậy cũng chỉ là sợ cô bé
Ngụy Nhất sẽ cảm thấy vô vị. Anh cứ tưởng mình đã chuẩn bi tư tưởng vững vàng
nhưng trong giây phút ngắn ngủi khi nhìn thấy Ngụy Nhất và Trâu Tướng Quân cùng
bước vào cửa, nắm chặt tay nhau, trái tim anh vẫn nhói đau.
Tô Thích nhanh chóng lấy lại tâm trạng bình tĩnh, mang
theo một nụ cười, đứng dậy nói: "Tướng Quân, Nhất Nhất, hai người đến
rồi”.
Trâu Tướng Quân nở nụ cười gượng gạo: "Tô Thích,
đã ba năm không gặp, vẫn tốt cả chứ?".
Điều Vĩ lo nhất là hai người này sẽ đối đầu với nhau,
anh vội nói xen vào: "Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều tới cả, đừng
nói là ba năm mà ba mươi năm sau quay đầu lại nhìn, chúng ta đều vẫn tốt cả!
Mãi mãi hưởng thụ thanh xuân cùng trời đất, A Di Đà Phật...", Vĩ nhắm mắt
nói luyên thuyên một hồi rồi dịch mông vào phía trong, để Ngụy Nhất ngồi cạnh
mình, cố tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ô, Nhất Nhất trưởng thành rồi, xinh đẹp quá!
Lại đây ngồi với anh Vĩ nào!".
Ngụy Nhất quay sang nhì