
êu nhau qua mạng, bởi vì cô đã mua cho con gái máy
tính xách tay từ lâu, cũng không cài đặt khóa mạng, để nó dùng tự do, cô chưa bao giờ kiểm tra xem con gái vào mạng nào, trang web nào.
Địa chỉ email đầu tiên của con gái chính là do cô tạo giúp, bởi vì trang
web yêu cầu người dùng phải trên mười ba tuổi, còn con gái cô lúc đó vẫn chưa đủ mười ba tuổi.
Cô nhớ khi đó nghe Tiểu Kim phàn nàn
không thể tạo được một tài khoản liền giúp nó làm, đồng thời cũng rất
ngạc nhiẻn khi thấy nước Mỹ bồi dưỡng tính trung thực của con cái như
thế nào, bởi vì trong mạng cũng chỉ hỏi một câu “Bạn có đủ mười ba tuổi
không?”, mà không yêu cầu bất cứ chứng nhận gì, nếu cô là con gái có thể sẽ trả lời luôn là “có”, sau đó ù xọc là qua được, tự mở một tài khoản
riêng.
Nhưng con gái cô lại không làm như vậy, chưa đủ mười ba
tuổi là chưa đủ mười ba tuổi, mạng nói không thể tạo tài khoản thì con
gái sẽ không tạo, giống như mấy người Mỹ ở phòng thí nghiệm vậy, mỗi
người một CD (phần mềm văn phòng) của Microsoft Office, cô hỏi mượn họ
đĩa để cài đặt cho máy mình ở nhà, nhưng kết quả là không ai dám cho
mượn, đều nói đó là Copyright (bản quyền), không thể tùy ý cho người
khác mượn cài đặt.
Sau đó cô mượn của một người Trung Quốc để
cài đặt, đĩa CD của anh ta cũng không phải là bản gốc, mà là bản sao.
Anh bạn người Trung Qụốc đó còn dặn cô cài đặt xong đừng lên mạng
register (đăng ký), để tránh người ta phát hiện họ ăn trộm bản quyền.
Việc này khiến cô phải thầm than rằng sức mạnh của văn hóa thật lớn lao, con gái là do cô sinh ra, trong huyết quản nó là dòng máu của cô, ngoại
hình cũng kế thừa những nét riêng của cô, nhưng đối với những chuyện này con gái lại giống như mấy người Mỹ làm việc ở phòng thí nghiệm, không
giống như cô và mấy người bạn Trung Quốc.
Khi tạo email cho Tiểu Kim, cô còn không dám nói là giúp con gái làm, sợ nó cho rằng cô làm giả, mà chỉ nói:
- Đây là tài khoản của mẹ, cho con mượn.
Như vậy con gái mới dùng. Và khi con gái dùng tài khoản của mẹ, không thay
đổi mật khẩu, nó còn rất ngạc nhiên là tại sao chưa bao giờ thấy có ai
gửi email cho mẹ.
Cô không biết giờ Tiểu Kim đã đổi password hay chưa, nhưng cho dù chưa đổi thì cô cũng ngại lén vào xem trộm email của con gái. Vì vậy cô rất khâm phục xã hội và văn hóa Mỹ, dường như có một luồng sức mạnh vô hình đang giám sát những người có ý định làm việc
xấu, khiến họ thấy chột dạ, thiếu tự tin, cảm thấy xấu hổ, vì thế mà
không dám làm chuyện xấu.
Cô cảm thấy sau khi sang Mỹ, mình đã
trở nên trong sạch hơn, không ai làm công tác tư tưởng cho cô, cũng
không có ai giáo dục đạo đức đối với cô, cô cũng không đi nhà thờ, không tham gia bất cứ đảng phái nào, nhưng con gái cô lại giống như một tấm
gương, chiếu rọi vào rất nhiều chỗ không vẻ vang gì của cô, khiến cô cảm thấy xấu hổ mà phải bí mật tự sửa đổi.
Cô còn nhớ lúc mới sang
Mỹ, cô thường mang một ít giấy lau tay của phòng thí nghiệm về nhà dùng, bởi vì cô rất thích loại giấy đó, mà ở cửa hàng thì không thấy bán.
Loại giấy đó khá dày dặn, khá dai, dùng để lau tay rất thích, thấm nước
hơn so với mấy loại giấy ăn mềm mềm, hơn nữa không bị dính vào tay.
Ở phòng thí nghiệm loại giấy này nhiều lắm, mọi người dùng rất lãng phí,
lúc lau tay thì cứ rút một lần là mấy tờ, làm bắn nước ra đất cũng lấy
cả tập giấy để lau khô, cho nên cô nghĩ mang mấy tờ về dùng cũng chẳng
có gì.
Ban đầu con gái cô không biết, tưởng là mẹ mua, cho nên
cũng dùng theo, nhưng có một lần nó đến phòng thí nghiệm cùng cô, thấy
lúc cô ra về lại cầm theo một xấp nhỏ giấy lau tay đó cho vào túi mình,
liền kinh ngạc hỏi:
- Mẹ, giấy là mẹ lấy ở đây về ạ?
Cô xấu hổ quá liền lấy ngay chỗ giấy đó ra khỏi túi, để vào chỗ cũ, từ đó không còn có ý định đó nữa.
Hay chẳng hạn như mấy việc tiết kiệm tiền, khi mua vé vào cửa thường có
kiểu nói chiều cao của con cái thấp hơn và tuổi nhỏ đi thì cô biết rất
nhiều người Trung Quốc đều làm như vậy, nhưng cô kiên quyết không làm,
cô muốn làm người trong sạch, để xứng với con gái cô.
Vì vậy cô
chưa bao giờ hối tiếc là đã sang Mỹ, cho dù như vậy đồng nghĩa với việc
phải ly hôn, làm bà mẹ đơn thân, nhưng cô vẫn cảm thấy thế là hơn bởi
con gái cô sẽ bớt đi rất nhiều cơ hội bị ô nhiễm, không chỉ là về vấn đề ô nhiễm không khí, mà còn cả sự ô nhiễm về tinh thần.
Cô còn
định kiểm tra sổ điện thoại của nhà, xem có tìm ra được ai là bạn “trúc
mai thanh mai” của Tiểu Kim không, giờ thì cô cũng đã từ bỏ ý định đó.
Muốn biết thì cứ quang minh chính đại hỏi con gái, đừng giở trò lén lén
lút lút tìm hiểu chuyện riêng tư của con gái.
Lúc ăn cơm cô hỏi:
- Tiểu Kim, con có còn nhớ Lewis không?
- Lewis who (Lewis nào ạ)?
- Là con trai của chú Lư ấy, cái cậu Lư Minh, đợt trước học cùng trường với con đó.
- Học cùng trường với con? Vậy thì nhiều người lắm.
- Không chỉ học cùng trường, mà còn cùng grade (lớp), còn cùng chơi đàn trong đội orchestra (đội nhạc).
- Thế cũng rất nhiều.
- Trước nhà mình thường xuyên chơi với nhà họ, còn nhớ cái lần nhà họ
chuyển đi không? Mẹ đã mua ch